Ninh Hạo liếc nhìn Giang Kiều, đại khái có thể đoán được cô bé này đang nghĩ gì, bởi vì biết rõ nên hắn cảm thấy đau lòng cô gái trước mặt.
Hắn hắng giọng, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười:
"Giang Kiều, nếu không em và ông nội Kiều không nói chuyện tiền bạc nữa. Từ nay trở đi em lo cơm nước cho ông nội Kiều, em thấy sao?”
Ông nội Kiều, ông già rồi, có gì thì ăn nấy, chuyện khác không cần lo lắng, dù sao từ nay về sau hai người xem như nương tựa vào nhau, nếu Giang Kiều có chuyện gì, ông luôn có thể giúp vệ em ấy là được."
Hai người đều không phản đối đề nghị của Ninh Hạo:
"Được rồi, thống nhất như vậy đi. Cứ làm theo lời Ninh Hạo, hai chúng ta không nên nói chuyện tiền bạc, ai có thì dùng."
Giang Kiều rất tò mò rốt cuộc chuyện hôm nay là ai tiết lộ bí mật, nếu không có người này âm thầm thúc đẩy, e rằng việc rời khỏi Giang gia càng khó khăn hơn.
Ninh Hạo hừ một tiếng:
"Còn có thể là ai nữa? Chính là Lý Mỹ Lan. Anh chỉ không hiểu, trước kia không phải hai người có xích míc với nhau sao, như thế nào người này lại âm thầm giúp đỡ em như vậy?
Giang Kiều không cần nói gì, Kiều Kiệt trực tiếp cho hắn đáp án:
“Tiểu tử dù sao cháu cũng còn trẻ, làm sao đoán được Lý Mỹ Lan đang nghĩ gì? Người phụ nữ đó cũng không phải là thứ tốt gì! Vương Đại Hoa bọn họ có thể đánh chủ ý lên Giang Kiều, bọn họ sao không thể chứ?”
“Tôi đoán là cô ta muốn đem chuyện này nháo lớn hơn, sau đó Giang Kiều nháo cương với Giang gia, cô ta ngư ông đắc lợi, nhưng cô ta không ngờ nửa đường nhảy ra cái Trình Giảo Kim.”
“Ngoài ra, vợ chồng Lý Mỹ Lan còn tính toán một người khác, chính là ép Vương Đại Hoa và gia đình con trai bà ta rời đi, họ có mua con phòng với giá rẻ."
Giang Kiều đã cân nhắc đến, nhưng tin tức này khiến Ninh Hạo và Xuân Hạ có chút chấn động.
"A, chuyện này còn có thể như vậy? Không đúng a, ông nội Kiều, nếu bà Vương bán nhà thì ai cũng có thể mua, kể cả nhà chúng cháu. Làm sao họ biết chắc chắn họ sẽ có được đâu?"
Ông cụ Kiều thở dài, chậm rãi nói:
“Việc này mấy đứa không biết đi, đừng nói đến bọn trẻ con trong nhà đi làm hại người khác, chỉ nói đến Vương Thiết Trụ, mấy đứa nghĩ hắn như thế nào vào thành làm công nhân? Ông nghe nói gia đình họ có một người anh họ xa có chút địa vị, ông đoán rằng đến lúc đó thông qua con đường của anh họ, hắn ta có thể có được căn nhà trước gia đình mấy đứa.”
“Nhưng mà, Vương Đại Hoa vẫn đang cố gắng tìm việc làm cho con trai, tôi không nghĩ bà cụ sẽ bán nhà trừ khi buộc phải làm vậy.”
“Nói trắng ra, nếu sau này con trai bà không hiếu thảo thì ít nhất bà vẫn có một căn nhà trong thành làm nơi ẩn náu, đó là sự đảm bảo cuối cùng của bà. "
Ninh Hạo cười lắc đầu.
“Ai biết được, không ai biết trước được, bà cụ bị người ta lừa bán phòng về quê ở cùng đứa con trai thì sao. Người và việc trong gia đình họ không thể xét theo hoàn cảnh bình thường được.”
“Cũng may Giang Kiều đã phân ra cùng với gia đình họ, chuyện của Giang gia sau này cũng không liên quan nhiều đến em ấy nữa."
Sự trở lại của Giang Kiều khiến Giang gia và bà cụ Vương Đại Hoa cảm thấy khó chịu. Đứa bé này không sao cả, nhưng cháu trai của bà vẫn đang bị giam trong cục, tuy Giang Kiều đã không truy cứu đương sự chịu trách nhiệm, nhưng anh em Giang Hải vẫn cần phải giáo dục, vì vậy phải mất ba ngày mới có thể ra ngoài.
Vương Đại Hoa nhìn thấy trên bàn mọi người đang ăn uống vui vẻ, trong lòng không chút tư vị, nuôi con chó con mèo đều có tình cảm, chứ đừng nói đến con người, trong lòng cảm thấy thật khó chịu!
Nếu Giang Kiều còn ở đây, đứa trẻ này khẳng định đợi bà dùng đũa rồi mới ăn, bây giờ nhìn xem, ai quan tâm đến chuyện này?
Sau khi đặt đũa xuống, Giang Binh khó hiểu liếc nhìn bà cụ.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Ăn nhanh đi."
"Các con ăn đi, ta sẽ đóng gói đồ của Giang Kiều, lát nữa mấy đứa xem mang qua cho con bé."
Ngưu Quế Hoa vừa ăn vừa bưng bát cơm nói:
"Mẹ, nó còn có đồ gì ở đây nữa? Mấy bộ quần áo tồi tàn kia đã đổi thành quần áo cho cháu gái của mẹ rồi, cũng không có thứ gì tốt."
Nói đến đây, bà cụ chán nản ngồi trở về, làm sao bà có thể quên rằng quần áo đẹp hơn của đứa trẻ đã bán hết, còn lại quả thực đã bị con dâu chỉnh sửa cho mấy đứa cháu gái, Giang Kiều làm gì còn thứ gì ở đây?
Ông nhìn những đứa cháu đang cúi đầu ăn cơm, thở dài nói:
"Từ nay về sau mấy đứa sống đoàng hoàng tử tế đi. Đừng không đâu đến tìm Giang Kiều gây phiền phức, đừng xem thường Giang Kiều. Đứa nhỏ kia thực sự ngoan độc lên, mấy đứa các cháu không là gì cả, anh cả anh hai chính là bài học, về sau ghi nhớ chuyện này vào trong đầu cho bà.”