Đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của bà nội đối với cháu. Chỉ cần cháu có năng lực, cháu nhất định sẽ hiếu kính bà nội. Chú, thím thấy đấy…”
Lời nói của Giang Kiều khiến hai đồng chí tới đây ngạc nhiên, họ không ngờ cô bé này lại có suy nghĩ lâu dài như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, có thể tự mình kiếm tiền, chăm sóc tốt cho bà cụ ốm yếu mà không cần nhờ đến sự trợ giúp từ bên ngoài, không có kỹ năng thì làm sao có thể làm được?
Mặc dù vẻ mặt của Triệu Kiến rất nghiêm túc nhưng Giang Kiều vẫn bắt gặp nụ cười trong mắt anh.
“Chú ơi như vậy có thể được không ạ?”
Triệu Kiến thở dài lắc đầu:
"Giang Kiều tiểu đồng chí, đồng chí đưa ra cho chúng tôi một vấn đề không nhỏ. Hiện tại đồng chí còn quá nhỏ, không có người thân nào khác chăm sóc. Theo quy định của chúng tôi, với độ tuổi của đồng chí cần có một người lớn đứng ra bảo hộ sẽ chăm sóc cho đến khi đến tuổi trưởng thành.”
“Cho dù là chia hộ gia đình thì cũng phải đứng tên người lớn, để tách một hộ gia đình riêng biệt như gia đình đồng chí, chúng tôi chưa từng gặp phải trường hợp này, khi trở về chúng ta phải bàn bạc kỹ càng về vấn đề này.”
“Trên thực tế, cá nhân tôi cảm thấy rằng nếu bạn có thể hòa hợp tốt với bà của mình, chuyện này có thể không nhất thiết như tiểu đồng chí đang lo sợ.”
“Dù thế nào đi nữa, đồng chí Vương Đại Hoa cũng là người đã nuôi nấng bạn…"
Giang Kiều cười khổ nói:
"Chú, mộng tưởng luôn đẹp đẽ, nhưng hiện thực đôi khi rất tàn khốc, cháu không muốn vì những chuyện như vậy lại gây phiền phức cho chú. Hơn nữa nếu chuyện này xảy ra hôm nay, không ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra trong tương lai. Để tránh về sau sự việc lại xảy ra mọi người đều phải vất vả, còn không bằng hiện tại liền phân ra đi, chú nghĩ sao?”
Đồng chí nữ đến từ tổ dân phố có chút đồng tình với Giang Kiều.
“Triệu đồng chí, sao anh không quay về nghiên cứu kỹ càng xem? Cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng đứa nhỏ lại như thế này, bác sĩ nói, nếu là nặng tay một chút, đứa nhỏ này có thể đã chết. Bây giờ họ đã đối xử với Giang Kiều như vậy, cuộc sống sau này thì sao đây? Thực sự có xung đột lợi ích? Ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ không làm ra điều gì với đứa trẻ này? Giang Kiều, nếu họ phân gia đi, việc bạn có thể tự nuôi sống mình hay không là rất quan trọng.”
Giang Kiều nhìn thấy giọng điệu của đối phương, biết sẽ có chuyện gì đó thay đổi, sau đó nghiêm mặt lại, vẻ mặt kiên định nhìn hai người này.
"Chú, thím, đừng lo lắng, cháu sẽ không bao giờ gây rắc rối, cũng không kéo chân sau tổ chức, cháu có thể tự nuôi sống mình, sau này chú, thím có thể nhìn biểu hiện của cháu, tổ dân phố lúc nào cũng có thể tùy thời chú ý đến tình tình của cháu, thực sự, cháu nói được làm được.”
Hai người tại chỗ không có bày tỏ ý kiến, chỉ để Giang Kiều yên tâm mà hồi phục.
Không lâu sau, Vương Đại Hoa và gia đình vội vã đến bệnh viện, cả hai cháu trai đều bị bắt đưa đi, chỉ có Giang Kiều mới cứu được hai cháu trai.
Chỉ cần đứa nhỏ này không truy cứu và giúp đỡ cầu tình, thì hai đứa cháu trai bà sẽ không có việc gì? Dù sao hai đứa cháu trai cũng chưa thực sự làm gì đứa nhỏ, vẫn còn là người một nhà, nếu có chuyện gì, họ chỉ có thể giải quyết nội bộ, làm gì phiền toái đến các đồng chí công an?
Sau khi đến cục công an giải thích, họ vội vã đến bệnh viện.
Nàng dâu của Giang Hải là Lý Tú vừa vào phòng, cô ta đã quỳ xuống trước mặt Giang Kiều và cầu xin Giang Kiều tha cho người đàn ông của mình.
Ngưu Quế Hoa vối với con dâu cũng không tốt, ở Giang gia, người duy nhất bà có thể dựa vào chỉ có Giang Hải, nếu Giang Hải có vấn đề gì, cuộc sống sau này của cô ta sẽ càng khó khăn hơn.