Chương 27: Hạnh phúc đơn giản

Có Chu gia giúp đỡ, Giang Kiều cái gì cũng không cần lo lắng, thậm chí không cần nhắc nhở họ, cô chỉ có trách nhiệm thanh toán, con cái Chu gia đang giúp cô việc kế toán.

Người tốt đông đảo, cái gì cũng có, có người nhà họ Chu phụ trách nên chất lượng tuyệt đối đảm bảo.

Hơn nữa những thứ đó tự nhiên có thể tồn tại lâu dài, không tốn kém gì, lúc này không cần lừa gạt Giang Kiều, bọn họ cũng dự định duy trì quan hệ hợp tác lâu dài.

Chu Tống Nguyên yêu cầu người ta nuôi một số hải sản sống trực tiếp trong nước biển trước, để ít nhất chúng có thể được đảm bảo tươi ngon khi mang đi.

Sau khi mọi người rời đi, Giang Kiều thử bỏ hải sản sống vào trong không gian, chưa kể thứ này có thể cho vào, cô rất bối rối, tại sao lúc cô muốn thu bọn quỷ Nhật lại không thể?

Có lẽ không gian cũng có lựa chọn của riêng mình, cô chỉ có thể giải thích như vậy.

Về phần sử dụng bảo vật này như thế nào, cô còn chưa nghĩ ra, hiện tại hải sản có thể thu thập được, cô càng bớt việc

Có nước nóng, Giang Kiều mỹ nãm tắm tắm tắm nước nóng thật thỏa mái, đây là lần đầu tiên cô tắm ở đây, cơ thể cô bẩn đến mức không thể diễn tả được, phải thay nước mấy lần. Lúc này Giang Kiều mới sảng khoái mặc bộ đồ lót mới, cô tìm được ở trong không gian.

Bây giờ cô có chút may mắn, cũng may cô không nhân từ mà thu lấy bất cứ thứ gì nhìn thấy, nên giờ cô có đồ lót mới để mặc. Nhưng áo ngoài Giang Kiều không dám đổi đồ mới. Mọi người ở bên ngoài đều mặc quần áo chắp vá, còn cô là một cô bé. Không nên mặc quá đẹp quá bắt mắt, nên cứ theo đám đông thì tốt hơn.

Không có việc gì ở trong không gian ăn một chút bữa tiệc lớn, ở bên trong chọn lựa lấy ra rất nhiều thứ,lương thực, dầu còn có vải dệt. Cô ăn ở nhà Chu Tống Nguyên, bọn họ không đòi tiền, cô không thể cứ liếʍ mặt ăn không trả tiền?

Sau khi đánh giá tình hình hiện tại, cô không dám lấy ra nhiều hơn, miễn là không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Mười cân bột mì trắng, năm cân gạo, hai ký dầu, cộng thêm mấy thước vải và hai bao đường nâu là đủ để may thành một bộ quần áo đầy đủ.

Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau Giang Kiều đến nhà Chu Tống Nguyên, ngoại trừ vợ của Chu Tống Nguyên là Đới Xuân, không có ai khác ở nhà.

“Thím Đới, họ đâu rồi?”



Đới Xuân nhìn thấy Giang Kiều cõng thúng đi vào, nhưng cũng không coi trọng lắm.

“Bọn họ đều đi đánh cá, hôm nay thủy triều lên sớm, chú Chu đi đến thôn khác hỏi thăm tình hình. Nếu không có gì thay đổi thì hôm nay chúng ta có thể làm. Cô gái, nhanh ăn đi, họ ăn xong rồi, cô tự ăn đi."

"Thím, thật xin lỗi, cháu không biết thời gian thủy triều lên, nếu cháu không đến thì đừng đợi. Thím phải làm gì thì làm đi.”

“Đúng rồi, ngày hôm qua nửa đêm, họ đến đây nhập hàng hóa, thuân tiện mang vài thứ lại đây. Thím, thím xem cháu muốn đua nhà ta ít tiền nhà ta cũng không chịu nhận.”

“Thứ này thím nhất định phải nhận, không được từ chối, bằng không cháu cũng không biết xấu hổ mà ở lại đây ăn cơm, thím cũng đừng ghép bỏ, đồ cũng không nhiều lắm, chính là một chút tâm ý.

Đới Xuân cảm thấy Giang Kiều chỉ là một đứa trẻ, cho dù có tặng quà cũng không có giá trị bao nhiêu, nhưng vẫn nhượng bộ nói:

“Xem cái đứa nhỏ này! Cháu mới bao nhiêu tuổi chứ? Ăn được bao nhiêu? Thím cũng chưa làm cái gì ngon ăn, trong nhà điều kiện cũng có vậy, không có cách nào kiếm tới lương thực tinh, cháu không chê, thím vui còn không kịp, làm sao còn thu quà cáp của cháu được.”

Dù bà có nói gì đi nữa, Giang Kiều cũng đặt giỏ xuống và lấy từng thứ ra, Đới Xuân nhìn thấy mắt trợn tròn! Đây, đâu phải quà gì mà đơn giản, đây phải là đại lễ, cũng quá quý đi.

Bà nhìn Giang Kiều với vẻ mặt nghiêm túc:

“Cô gái, món quà này của cháu, thím không thể nhận được, nó quá quý rồi, thím nói cháu cái đứa nhỏ này, nếu thím nhận, không chừng người ta sẽ mắng sau lưng thím đó, mau mang về đi.”

Giang Kiều mỉm cười nắm lấy tay bà ta, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đới Xuân:

"Thím ơi, không có lý do gì để lấy lại những thứ cháu đã cho đi cả. Cháu chân thành đưa cho thím, thím phải nhận lấy."

“Hơn nữa, cháu còn qua lại nhiều, sau này còn phải tiếp tục làm phiền thím nữa, không phải chuyện đắt tiền hay rẻ tiền, cái này tâm ý là chính.

Đừng coi thường cháu, tuy còn nhỏ nhưng cháu có thể quyết định một số việc, thím có thể yên tâm chấp nhận, nếu thím không muốn cháu sẽ vứt nó đi. Với tinh thần không… được… lãng… phí, sẽ tốt hơn thím hãy nhận đi.”