Đôi khi, bà cụ có cảm giác như cha mẹ không thể kiểm soát nổi con cái khi đã trưởng thành nữa rồi.
Cháu gái lớn, có chính mình chủ ý, bà cụ thật ra nghĩ muốn quan tâm chăm sóc cháu gái đến khi lớn hơn một chút, chính là đứa nhỏ này luôn luôn lấy các loại cớ, làm cho bà không thể không buông tay.
Giang Kiều hưng phấn đáp:
"Bà nội, cháu không chạy xa đâu, lát nữa cháu sẽ quay lại."
Khi xuống tàu, cô ấy thấy gần đó có một ngân hàng, cô ấy phải ra ngoài đổi một ít đô la Mỹ, có tiền và vé thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Giang Kiều tưởng rằng ngân hàng sẽ làm khó một đứa nhỏ như cô, không ngờ họ lại nhiệt tình như vậy, lúc rời đi còn nhắc nhở sau này nếu có đô la Mỹ, hãy quay lại chỗ họ đổi.
Giang Kiều sờ sờ trên trán không có mồ hôi, nơi này người đến người đi, nàng không dám thay quần áo, liền đem tóc che kín mặt, hy vọng không có người nhận ra mình.
Sau khi ra khỏi cửa ngân hàng, cô nhanh chóng trở lại, sợ bà cụ lo lắng, nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
Giang Kiều không khỏi mừng rỡ, trong túi có hơn một ngàn đồng, nhưng trong lòng lại khinh thường chính mình! Nghĩ mà xem, trong không gian có rất nhiều vàng bạc châu báu nhưng cô lại không dám sử dụng. Cô ấy đủ bất tài!
Hiện tại có tiền, cô cũng không keo kiệt với bà cụ, từ trong không gian lấy ra mười cái bánh bao.
"Bà nội, nhìn này, bánh bao nhân thịt cháu mua cho bà, còn nóng bà nhanh ăn đi."
Nhìn những chiếc bánh bao thịt nóng hổi,
bà lão cảm thấy đau thịt a.
"Đứa nhỏ này, sao cháu lại mua bánh bao nhân thịt? Sao lại lãng phí tiền mua thứ đắt đỏ như vậy? Cẩn thận đến lúc thu không đủ chi."
Giang Kiều cười nịnh nọt:
"Bà nội đừng lo, công việc này họ tri chả tiền ăn uống trước cho cháu, khi nào kiếm được tiền cháu sẽ trả lại. Cũng đã lâu chưa ăn thịt, còn nóng bà nội nhanh ăn đi, cháu thấy bánh bao nhân thịt này mùi vị rất thơm ngon!”
Nói là nói như vậy, nhưng Vương Đại Hoa cũng vui vẻ, cháu gái bà ăn cái gì cũng nghĩ đến bà nội như bà, đứa nhỏ này nuôi không uổng phí. Bà cầm chiếc bánh một ngụm một ngụm cắn, vui vẻ ăn.
"Thơm quá! Cháu gái, nhanh ăn đi. Nghe lời bà, sau này đừng tiêu tiền hoang phí, đều là tiền của người khác, sau này cháu phải thận trọng hơn."
Bà cụ dặn dò cháu gái trong lúc ăn uống, nói về cách đối nhân sử thế trong cuộc sống thường ngày.
Giang Kiều vừa ăn vừa nghe, trong lòng nhớ tới tất cả những thứ có ích, còn những thứ vô dụng thì một tai nghe, một tai đi ra.
Hai người lên xe, bà cụ cuối cùng cũng không nói chuyện nữa, ăn uống chuyện trò hồi lâu bà cụ cũng có chút buồn ngủ, chủ yếu là do buổi sáng thức dậy quá sớm.
"Bà nội, bà đi ngủ một lát đi, cháu không buồn ngủ, khi đến nơi cháu sẽ gọi cho bà."
Không có xe buýt chạy thẳng tới làng chài nên họ vẫn phải đi bộ một đoạn mới đến nơi.
Hai người vừa đi vừa hỏi đường, này không, đối diện có một người đàn ông gánh củi đi tới, eo cong đến mức không thể nhìn rõ mặt, một thân quần áo đầy mụn vá, chỉ lộ ra cái chỏm đầu đinh không đội mũ.
"Đồng chí, đồng chí cho tôi hỏi đường đi đến làng chài?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nở một nụ cười giản dị:
"À, cứ đường này đi thẳng là đến.”
Vương Đại Hoa sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô thậm chí còn không nhận ra hành lý trên tay đã rơi xuống đất, cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, đôi mắt lập tức nhòe đi vì nước mắt.
"Giang Bình, con trai, mẹ nhớ con lắm…!"
Khi nghe thấy bà cụ gọi tên mình, Giang Bình đã biết bà cụ trước mặt là ai, hắn làm sao có thể quên được giọng nói của mẹ mình?
Củi trên lưng lập tức rơi xuống, hai mẹ con ôm nhau khóc trước mặt Giang Kiều.
Giang Kiều vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao hai người này lại chỉ khóc?
Cô chỉ có thể ở bên cạnh, bà cụ khóc xong, lôi kéo con trai hỏi thăm người trong nhà.
Nhắc tới em gái, Giang Bình vẻ mặt cứng đờ, hắn quỳ xuống đất:
"Mẹ đánh con đi, con không bảo vệ được em gái mình, nó sinh bệnh chết rồi, Tiểu Ni cũng chết đói."