Hắn ta vừa tỉnh dậy và không khỏi chảy nước miếng vào lúc này. Hắn ta cũng rất đói và khát được không.
“Mọi người có thể cho tôi ăn chút gì đó không?”
Giang Kiều hừ một tiếng, "Anh hả, tốt nhất nên thành thật đi. Anh có quyền gì mà đòi ăn, đồ xấu xa? Muốn ăn thành thật nói thứ tôi muốn biết, nếu không thì không cần nói chuyện."
Thái độ của Giang Kiều chính là thái độ của Tống Thu Điền. Tên này đáng ghét, hắn chút nữa thì chết ở trong tay tên này.
Quách Chí Cường liếc nhìn Tống Thu Điền, "Con nhóc không kiến
thức, tôi sẽ không cùng cô ta dông dài. Quyền lợi của tù binh, mấy người đã biết chưa?"
Tống Thu Điền cười lạnh nói: "A, người này còn biêt quyền lợi của mình này? Cậu là tù nhân sao? Đồ phản bội, kẻ phản bội, cậu thật có thể thiết vàng lên mặt mình."
Giang Kiều ở một bên cho Tiểu Đậu Đậu uống thuốc một bên quan sát Quách Chí Cường, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Quách Chí Cường trông không quá lớn. Được cử đi thực hiện nhiệm vụ bí mật quan trọng này, chắc chắn là phải trải qua quá trình sàng lọc. Đầu tiên hồ sơ phải không có vấn đề, nhưng muốn động chân động tay sửa hồ sơ không phải không có khả năng, nhưng độ bảo mật sẽ không lớn, điều duy nhất giải thích được sơ hở này chính là, hắn được đào tạo từ nhỏ.
Mặc dù Tống Thu Điền đã nói như vậy, nhưng Quách Chí Cường vẫn không hé một lời nào, sau lưng người này chắc chắn có người chỉ đạo, đào ba thước thất tìm hiểu nguồn ngốc củ hắn, cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Sau khi cho Quách Chí Cường ăn canh thuốc, hắn ta lại muốn đi ra ngoài đi tiểu.
Tống Thu Điền tức giận hộ tống hắn ra ngoài, Giang Kiều lặng lẽ đi theo, cô lo lắng người này muốn giở trò, nếu vừa rồi không đoán sai, thân thủ người này sẽ không tệ, lúc ở trên thuyền cô có thể làm được, cũng là do đối phương xem thường cô, nên mới mất cảnh giác, phạm sai lầm.
Tống Thu Điền cảm đối phương bị chói hẳn là không phải vấn đề lớn, nhưng chi tiết này, theo hắn cho rằng không phải vấn đề lớn, suýt chút nữa đã khiến cho Quách Chí Cường lật ngược được tình thế.
Hắn mơ cũng không nghĩ đến, Quách Chí Cường này lại mạnh đến vậy. Bình thường mọi người luận bàn qua, hắn ta rõ ràng đã che giấu sức mạnh chính mình.
Giang Kiều thấy cuộc chiến đã bắt đầu, cô cầm một hòn đá trong tay, tìm cơ hội, đánh vào phía dưới xương sườn bên phải của Quách Chí Cường, cô vẫn lo mình sẽ bắn trượt, liên tiếp, nhắm vào các bộ phận khác nhau cùng một lúc.
Nghe thấy Quách Chí Cương rêи ɾỉ, Giang Kiều trên mặt nở nụ cười tự hào.
Nghe thấy Tống Thu Điền mắng, cô bước tới bên cạnh.
"Mẹ kiếp, thật biết giả vờ, suýt chút nữa bị tên này lừa . Quách Chí Cường, mày giấu khá kỹ đấy, nếu sau lưng mày không có cá lớn, nói tao tao cũng không tin.”
Sau khi trói người đàn ông xong, anh ta quay lại và thấy Giang Kiều đang đi tới, Tống Thu Điền không phải là ngu ngốc, vừa Quách Chí Cường đột nhiên ngã xuống, khẳng định có kì quái, hắn rất hoài nghi có liên hệ với cô bé này.
"Giang Kiều, cảm ơn em…”
Giang Kiều cười nói: "Trói chặt lại, đừng để hắn có cơ hội chốn thoát lần nữa."
Quách Chí Cường cay đắng trừng mắt nhìn Giang Kiều: "Đừng tự mãn, người của chúng ta đến, chúng mày không ai có thể trốn thoát."
Giang Kiều nhướn mày kiêu ngạo, giọng sắc bén nói: "Sao vậy, còn muốn người của mình tới đây nữa à? Đừng mơ tưởng. Có lẽ lúc này bọn họ đã bị người tới cứu hộ tiêu diệt rồi."
Đối mặt với Giang Kiều, Quách Chí Cường không còn sức để phản bác. Cô gái chết tiệt này, miệng lưỡi sắc bén, nói gì cũng có lý, nên hắn ta chỉ đơn giản quay lưng lại với Giang Kiều.
Sau khi về hang động, Kiều Kiệt bố trí người cách gác: "Các cậu đi ngủ trước đi, ta cùng bà lâm thay nhau canh gác, ban ngày đều là mấy cậu vất vả. Hai người già chúng ta ngủ ít, nhắm mắt một lúc như vậy là đủ rồi, có chuyện gì chúng ta sẽ đánh thức mọi người.”
Giang Kiều thực sự không khách khí với ông cụ nữa. Cô không biết ngày mai đồng bọn của Quách Chí Cường có thể thực sự sẽ tìm tới nơi này, vì vậy cô phải đảm đảo cho sức khỏe ngày mai có thể sẽ xảy ra chiến đấu.
Người vô tư duy nhất ở đây chính là Tiểu Đậu Đậu lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng vì đã ăn uống và qua đêm ở bên ngoài nên vẫn thấy khá mới mẻ.