Chương 160: Muốn chốn thoát

Ông cụ Kiều khẽ mỉm cười, "Không sao đâu, nhìn tôi đi…"

Ông cụ lấy một cây kim bạc đâm một nhát vào người Quách Chí Cường. Tống Thu Điền nhìn thấy cảnh này trợn mắt há hốc mồm, "Ông cụ, ông là bác sĩ sao?"

Kiều Kiệt mỉm cười gật đầu: "Cho nên, hôm nay cậu tương đối may mắn gặp được chúng ta hai ông cháu, nếu không, có lẽ phải làm mồi cho cá dưới biển ăn rồi."

Lời này Tống Thu Điền tràn đầy cảm xúc, nếu không có Giang Kiều giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt hơn như thế này.

Giang Kiều lo lắng cho ông cụ: "Ông nội, ông cẩn thận một chút, nếu không tìm được, ông phải nhanh chóng quay về."

Không thiếu hải sản trên hòn đảo nhỏ này, cô có thể tìm thấy ở bất kỳ rạn san hô nào.

Hơn nữa, Giang Kiều có ngón tay vàng, muốn ăn cái gì cũng chỉ mất một phút, cho nên Giang Kiều đã mang về rất nhiều thứ.

Cá, ốc biển, hải cầu, trai, hàu, cua và rong biển nhìn thấy những thứ Giang Kiều mang về, ngay cả kính mắt hắn ta cũng kinh ngạc: "Trên đảo này có nhiều thứ như vậy? Xem ra chúng ta ở lại đây lâu cũng không thành vấn đề gì.”

Lão Chung không những bụng đói mà còn là kẻ tham ăn, bình thường dù muốn ăn những thứ này cũng không có cơ hội, hơn nữa hắn biết những thứ này còn rất tốt cho cơ thể,

Sau đó lại lo lắng: “Làm sao bây giờ? Không có nồi, làm sao nấu cơm ăn được?”

Đừng nói đến là hắn, ngay cả Lâm Lai Đệ cũng lo lắng điều này, có rất nhiều đồ ăn ngon nhưng bà lại không thể ăn nổi, cảm giác như có móng vuốt cào vào lòng mình.

Giang Kiều mỉm cười, sau đó từ trong ba lô của ông cụ lấy ra một chiếc nồi sắt nhỏ, sau đó lấy ra một ít gia vị.

Cả hai người đều chết lặng, như thể Giang Kiều đang thực hiện phép thuật vậy.

"Hai người, sao khi ra ngoài lại mang theo thứ này?"

Giang Kiều thở dài nói: "Đây là đồ dùng mà ông nội tôi sử dụng khi đi ra ngoài, ông là bác sĩ, thường xuyên ra ngoài lấy thuốc. Cho nên, dù có ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ mang theo những thứ này, cho dù không tìm thấy nhà để ở nhờ, cũng sẽ thuận tiện cho việc ăn nóng uống sôi.”

"Lúc này đã hiểu sao người ta lại nói, trong nhà có một lão như có một bảo chưa? "

Giang Kiều không thèm để ý đến hai người còn đang ngơ ngác, nhanh chóng bỏ đồ vào nồi nấu chín.

Ông cụ bên này đã tìm dược liệu không tốn bao nhiêu công sức, nhưng nước lại là một vấn đề lớn. Đảo nhỏ như vậy, tìm đâu ra nước ngọt, đi một vòng tìm kiếm cũng không tìm ra bóng dáng của nước ngọt.

Tống Thu Điền trong tay ôm rất nhiều củi, đi theo ông cụ, nhưng trong lòng rất lo lắng.

"Có chuyện gì thế? Không ăn trong ba ngày cũng không sao, nhưng ba ngày không nước, chúng ta sẽ chết chắc.”

Kiều Kiệt vỗ vỗ vai hắn, "Anh bạn trẻ, đừng nản lòng. Không có nước ngọt, chúng ta đi tìm chỗ khác đi. Cậu nhìn xem cái cây kia đi.”

Nhìn thấy cây trước mắt hình thù kì quái, Tống Thu Điền có chút khó hiểu: "Đây là thân cây a, chẳng lẽ chúng ta muốn nhai vỏ cây sao?"

Ông cụ mỉm cười, lấy con dao ra đâm vào thân cây, sau đó rút dao ra, dùng ấm nước hứng trước cái lỗ thủng.

Tống Thu Điền chưa bao giờ nằm

mơ thấy một cái cây lại có thể chảy nước, lại có rất nhiều nước.

"Cái này."

Ông cụ Kiều thấy hắn như vậy, hiển nhiên là không biết, rất tốt tính giải thích cho hắn biết.

“Thứ này, trươc đây tôi nghe ba tôi nói qua, nhưng tôi chỉ không ngờ tới thứ này lại thực sự xuất hiện ở đây."

"Đừng thấy cái cây này không dễ nhìn, nhưng lại có thể trữ rất nhiều nước ngọt đó, chỉ cần có cây này ở đây, trên đảo chúng ta sẽ không lo hết nước uống. "

Khi ấm nước đầy, ông cụ lấy thêm ấm nước thứ hai, sau đó bịt cái lỗ lại trước khi rời đi.

Tống Thu Điền cuối cùng cũng hiểu được, thiện ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Trước kia hắn luân cảm thấy mình thật vĩ đại, nhưng hôm nay hai ông cháu này đã dạy cho hắn một bài học đáng nhớ. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Khi hai người quay lại, Giang Kiều đã chuẩn bị xong bữa ăn, ngay cả Tống Thu Điền khi nhìn thấy chiếc nồi cũng phải trầm trồ.

"Thật không ngờ em ra ngoài lại có thể mang theo thứ này, tốt quá, thật tiện nghi cho chúng ta rồi. Đồng chí Giang Kiều, tôi sẽ không nói cảm ơn nữa, chúng ta ăn thôi, tôi thật sự đói bụng rồi."

Tống Thu Điền đói bụng, Giang Kiều có thể hiểu, một ngày chèo thuyền tới đây, người bằng sắt thép cũng sẽ đói và mệt.

"Ông nội chúng ta nhanh đi ăn thôi, cháu sẽ rửa mấy thứ này và đun nước sau."

Trước đó Giang Kiều chỉ ăn một ít hải sản, thứ này có rất nhiều, cô muốn ăn bao nhiêu cũng đều có, cô không ăn món chính, ở đây còn có người già và đứa nhỏ đâu, chờ một lát đi ra ngoài, cô sẽ lấy ăn thêm cũng không sao cả.

Ông lão gật đầu: “Coi chừng một chút, trời tối rồi, cẩn thận dưới chân mình.”

Tiểu Đậu Đậu bị tiếng hét của ông cụ đánh thức, cậu bé có chút kì quái, thật nhiều thứ hắn chưa từng ăn qua, Giang kiều một bên dọn đồ một bên giải thích cho hắn.

Mọi người đều có đồ ăn thức uống, nhưng không ai quan tâm đến Quách Chí Cường đang nằm trên mặt đất.