Chương 159: Lưu lạc trên đảo hoang

Đáng tiếc bọn họ không tới, Tống Thu Điền lại âm thầm mừng rỡ.

“Cũng may chúng ta tới đây, nếu không đã phải đối đầu với bọn họ, nhanh kéo thuyền giấu đi thôi.”

Nhóm người đổ bộ lên đảo phải nhanh chóng tìm chỗ nghỉ ngơi. Quần áo của mọi người đều bị nước biển làm ướt. Nếu không nhanh chóng phơi khô, gió bắc thổi mạnh sẽ rất dễ sinh bệnh. Nhất là khi họ vẫn đang ở trên một hòn đảo hoang, nếu lực lượng cứu hộ không thể đến, họ không biết khi nào họ sẽ rời khỏi nơi này.

Sau khi điều tra một vòng, họ tìm thấy một hang động ven biển, nhưng tình hình bên trong không mấy khả quan, khắp nơi đều có phân chim và còn rất ẩm ướt. Nhưng so với bên ngoài thì ít nhất bên trong không có gió bắc thổi mạnh.

Giang Kiều cùng kính mắt ra ngoài kiếm củi, người ở lại chịu trách nhiệm dọn dẹp.

Nhưng sau khi lấy được củi, việc đốt lửa trở thành một vấn đề lớn. Những que diêm họ mang đến đều ướt và không thể sử dụng được nữa.

Tiểu Đậu Đậu run lên vì lạnh, nhưng cậu bé rất hiểu chuyện, vẫn im lặng, ngay cả Giang Kiều cũng lo lắng, không nói cho người lớn biết.

"Trong túi của tôi có bật lửa. Mấy người có thể dùng nó."

Quách Chí Cường, cả đoạn đường đều im lặng, đột nhiên lên tiếng vào thời điểm quan trọng này.

Giang Kiều đương nhiên nhớ kỹ trên người hắn khám xét ra đồ vật gì, "Anh có lòng tốt như vậy sao, chúng tôi không cần."

Cô không thể sử dụng những thứ trong không gian, nên chỉ có thể ứng biến bằng cách tạo lửa bằng cách khoan gỗ.

"A? Thế này có được không đó?"

Lâm Lai Đệ là người lên tiếng đầu tiên, nhưng Kính mắt lại đồng tình với đề nghị của Giang Kiều.

"Đây là cách người xưa đã làm, vì sao chúng ta không làm được? Chúng ta thử một lần xem."

Tống Thu Điền không chắc chắn. Hắn ta chưa bao giờ làm điều này trước đây. Hắn ta chỉ nghe nói về nó, hắn ta cũng chưa thực hiện bất kỳ thực nghiệm nào về nó.

Hắn chưa từng làm việc này bao giờ, Giang Kiều biết đều biết, đừng nói đến cô, ngay cả Kiều Kiệt cũng không biết cách thực hiện, hai ông cháu chịu trách nhiệm, một người khoan bằng dao nhỏ, một người dùng thanh gỗ nhỏ khoan thủ công bằng tay.

Cuối cùng, Giang Kiều kết hợp với Tống Thu Điền hoàn thành nhiệm vụ. Nhìn thân cây bốc khói, nhiều người rất phấn khích, nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu.

Giang Kiều cẩn thận đổ than lấp lánh lên bùi nhùi, thổi từng chút một vào đó để ngọn lửa bốc cháy.

“Nó được rồi, được rồi…”

Việc tiếp theo giao cho Kiều Kiệt xử lý. Cô và Tống Thu Điền gần như kiệt sức, cánh tay đau nhức, việc khoan củi để đốt lửa không phải là một công việc dễ dàng.

Quách Chí Cường hừ một tiếng, Giang Kiều lại không muốn để hắn dễ chịu: "Sao vậy, anh ngứa da? Muốn hay không… tôi bổ thêm cho anh một phát súng nữa? Tôi bắn cũng không chính xác cho lắm, thời gian luyện tập còn chưa được nhiều.”

Một phát bắn của Giang Kiều chỉ làm xước da thịt trên tay Quách Chí Cường, vết thương đã được ông cụ băng bó chắc chắn, nên hắn hẳn là không còn cảm thấy đau nữa, cho nên hắn lại bắt đầu tìm kiếm rắc rối.

Bị Giang Kiều dỗi như vậy, hắn ta chỉ có thể trợn mắt mà không nói lời nào, trong lòng thầm cầu nguyện, đồng đội có thể nhanh chóng tìm đến hắn ta.

Đáng tiếc, Tống Thu Điền đã sử lý rất tốt khói đốt, bên ngoài thật sự không nhìn thấy gì cả.

"Ai nha, Giang Kiều, thật không ngờ tới, em có thể thể làm được điều này?"

Giang Kiều tựa vào tường đá, cười khổ nói: "Không cần phải luẩn quẩn trong lòng chuyện này làm gì, trong sách đều có viết hết, đọc nhiều sách chút là sẽ biết, nhanh đi hong khô quần áo đi.”

Mọi người lần lượt đi tới, cởϊ áσ khoác bông, tiến lại gần đống lửa. Tiểu Đậu Đậu được bà cụ ôm tới gần đống lửa, cả cơ thể ấm áp lên rất nhiều, đứa nhỏ không chút do dự mà ngủ thϊếp đi.

Bây giờ vấn đề sưởi ấm đã được giải quyết, bước tiếp theo là vấn đề ăn uống. Tống Thu Điền và ba người còn lại thực sự là những người độc thân, không mang theo gì để ăn uống, nên tất cả đều dựa vào đám người Giang Kiều.

Hai ấm nước chỉ đầy một nửa, nếu là người bình thường, Giang Kiều có thể lấy nước ra khỏi không gian, nhưng những người trước mặt cô đều là những quân nhân được huấn luyện bài bản, có một số việc cô không thể làm được, nếu làm quá, sẽ chỉ khơi gợi sự nghi ngờ của đối phương.

“Bây giờ chỉ còn lại chút nước này thôi, mọi người uống tiết kiệm một chút, có thể sống sót qua đêm nay, nhưng ngày mai có người đến đây hay không thì khó nói trước được.”

Vì vậy, chúng ta phải tìm nước, trên người chúng tôi cũng chỉ mang theo ít đồ ăn, tôi sẽ ra bờ biển xem có tìm được gì ăn không. Ai trong số mấy người đi tìm nước?"

Tống Thu Điền trực tiếp giơ tay nói: "Để ông cụ Kiều cùng lão Chung nhìn mấy người này, tôi thuận tiện nhìn xem có tìm thêm được gì ăn nữa không, cũng sẽ mang trở về."

Giang Kiều lấy ra vài chiếc bánh mì và một cà mèn đầy bánh bao, tần này tạm thời đủ, cô là lo lắng cứu viện tới muộn, nếu không có chuẩn bị thực sự sẽ gặp rắc rối.

"Bà Lâm, nhớ trông lửa, đừng để lửa dập tắt. Chúng ta đi ra ngoài rồi sẽ trở về…"

Kiều Kiệt nói: "Chờ một chút, ta cũng đi ra ngoài, ta muốn tìm ít dược liệu trở về, lạnh như thế này phòng người mọi người đổ bệnh."

Tống Thu Điền có chút lo lắng nhìn Quách Chí Cường nằm trên mặt đất, "Hắn nên làm sao bây giờ, nếu như..."