Người đàn ông đeo kính cầm chiếc cặp nhìn Quách Chí Cường rồi nhìn Tống Thu Điền, hắn ta do dự hồi lâu, không nhúc nhích.
Lâm Lai Đệ ôm cháu trai, yếu ớt nhắm mắt lại, còn Kiều Kiệt thì tức giận siết chặt nắm tay nhưng lại không thể làm gì được.
Quách Chí Cường không vui, đăc ý hướng về phía kính mắt nói: “Tôi đếm đến ba, nếu anh không ném nó qua, Tống Thu Điền sẽ chết, còn anh sẽ là người thứ hai. Khi đó, cái chiếc cặp da này vẫn sẽ như cũ thuộc về tôi, một , hai…”
Ba còn chưa kịp hét lên, thì một tiếng súng đột ngột vang lên, người ngã xuống không phải là Tống Thu Điền, mà là Quách Chí Cường, người đang bắt giữ con tin.
May mắn thay, Tống Thụ Điền phản ứng nhanh chóng ngay lúc Quách Chí Cường ngã xuống, hắn nhanh chóng xoay người, không chế con sói đội lốt người này.
Giang Kiều bất ngờ lao tới và nhặt khẩu súng lục mà Quách Chí Cường đánh rơi trên thuyền.
Hướng về Quách Chí Cường đắc ý giơ lên, "Thế nào? Có muốn thử cảm giác bị bắn xem có dễ chịu hay không?"
Tống Thu Điền còng tay Cố Chí cường, nhưng Giang Kiều không tin tưởng vào thứ này. Một người được đào tạo có thể mở được mọi thứ, miễn là anh ta có một dụng cụ tiện dụng trong tay.
"Anh Tống, mau chóng kiểm tra, tôi có dây thừng, mau chóng trói anh ta thêm lần nữa. "
Tống Thu Điền ban đầu cảm thấy việc này của Giang Kiều có chút không cần thiết, nhưng việc soát người thật khiến hắn tìm ra được rất nhiều thứ.
Dưới sự hướng dẫn của Giang Kiều, hắn ta kiểm tra ngay cả giày và răng nanh của đối phương.”
Quách Chí Cường tức giận trừng mắt nhìn Giang Kiều, “Tao thật đã xem thường mày, con nhóc thối. “
Giang Kiều kiêu ngạo nhướng mày: “Như thế nào, không phục! A, tôi quên nói với anh, ba mẹ tôi đều là quân nhân, tôi theo ba mẹ mình học bắn súng, anh chính là người thứ nhất tôi thực nghiệm. Chậc chậc! Chính mình phạm xuẩn chẳng trách ai được!"
Sau khi Tống Thu Điền trói chặt Quách Chí Cường, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy thứ trong tay Giang Kiều, hắn lại không khỏi lo lắng.
"Được rồi, đồng chí Giang kiều, vật này không thích hợp một cô bé như em cầm đâu, không bằng giao lại thứ này cho tôi bảo quản đi."
Giang Kiều không nói dông dài gì với anh, trực tiếp đưa hai khẩu súng lục cho Tống Thu Điền.
Khi đồ vật đã vào tay Tống Thu Điền, trong lòng hắn yên tâm, một bên vừa chèo thuyền còn không quên hỏi cung Quách Chí Cường.
"Lão Quách, cậu nóng nảy muốn tấn công chúng tôi, chẳng lẽ là do tiếp ứng của cậu xắp đến sao?"
Quách Chí Cường khịt mũi, không trả lời, Giang Kiều vừa chèo đá cho anh ta một cái, "Anh có biết nói tiếng người không? Hừ hừ cái gì? Kỹ năng của anh không bằng người khác, là vì chính bản thân mình. Sau khi đến nhà tù có thể tiếp tục luyện tập, nhưng tôi e rằng nếu anh tiếp tục như vậy chắc chắn không có cơ hội. Về phần những người trên thuyền này, mấy người các anh còn không liên lạc tìm kiếm đầu sỏ, còn không tranh thủ cơ hội lập công, thật là sống không kiên nhẫn rồi.”
Lần này Tống Thu Điền có chút tin tưởng ba mẹ Giang Kiều đều là quân nhân, nếu không phải nói làm sao một cô bé có thể có lòng tin và dũng khí như vậy, trong tình huống này, một đứa trẻ bình thường sẽ bị sợ hãi đến tê liệt.
Quách Chí Cường không có trả lời, Giang Kiều cũng không thèm để ý tới.
Nói đến đây, Tống Thu Điền do dự nói: “Đúng là bọn họ đã phá hủy thiết bị liên lạc trên tàu, nhưng chúng tôi có mang theo một bộ máy phát tin trong tay, hy vọng là nó hoạt động."
"Giang Kiều, tôi hy vọng thời gian tới em có thể tin tưởng hoàn toàn phối hợp chới chúng tôi"
Giang Kiều cau mày gật đầu, "Việc này đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ không để cho âm mưu của kẻ địch thành công. Bằng không, đừng nói đến người trên thuyền này, chỉ một thuyền lớn kia thôi, thật nhiều tiền đâu, biêt đi đâu tìm bồi thường.”
Nghe được những lời này, Tống Thu Điền có chút giở khóc giờ cười, đứa nhỏ này, đều lúc nào rồi còn nhớ thương tiền tài vậy! Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô gái nhỏ như vậy mới sinh động. Bằng không, hắn thật sự không quen với bộ dáng bà cụ non của cô bé này!
Kiều Kiệt ở bên cạnh nói: "Kiều nhi, để ông nội chèo thuyền thay cháu một lát, cháu nghỉ ngơi đi. Lúc này đến phiên ông rồi"
Giang Kiều không khách khí với ông cụ, thực tình mà nói, cánh tay cô cũng có chút đau nhức.
"Ông nội, ông chèo trước, đợi cháu nghỉ ngơi xong chúng ta lại đổi chỗ cho ông nội."
Lâm Lai Đệ cũng nói: "Ông Kiều, sau đến lượt tôi. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể yếu hơn một cô bé được."
Giang Kiều lắc đầu: "Bà Lâm, bà thì thôi. Bà đang say sóng, trong người sao còn sức lực được? Bà và Tiểu Đậu Đậu yên tâm ngồi nghỉ ngơi đi."
Lão Chung đang cầm chiếc cặp nói: "Cái kia, lần sau để tôi đến. Dù sao thì tôi cũng là đàn ông. Hãy để tôi chèo thuyền, mọi người có thời gian nghỉ ngơi một chút.”
Vì mọi người trên thuyền đều ổn, nên Tống Thu Điền cũng không nhất quyết, nên để cho lão Chung chèo thuyền, chèo thuyền có thể, nhưng cặp da đến lượt hắn ôm, nếu hắn chèo thuyền thì đến lượt Giang Kiều.
Giang Kiều nảy ra một ý tưởng hay và yêu cầu Lâm Lai Đệ và Kiều Kiệt kéo một mảnh ga trải giường và sử dụng nó như một cánh buồm, điều này đã đẩy nhanh tiến độ của họ rất nhiều.
"Ai, Giang Kiều, ra ngoài như thế nào lại mang theo ga trải giường vậy?"
Giang Kiều trợn mắt nhìn Tống Thu Điền, nói: "Là tôi thích sạch sẽ.”
Kính mắt ở một bên gật đầu: “Đúng vậy, một cô bé giữ gìn nhà cửa sạch sẽ là chuyện tốt, chỉ cần dùng có ích là được.”
Khi đám người Giang Kiều đến đảo, họ có thể nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang hướng về vị trí của họ từ hướng xa.
Cô cũng không lo lắng đối phương sẽ tới. Tốt hơn là nên đến! Có rất nhiều vũ khí trong không gian của cô, tùy tiện lấy ra cũng khiến họ ăn đủ.