Người đàn ông đeo kính gật đầu đồng ý, Tống Thu Điền quay lại nhìn Giang Kiều, "Đồng chí nhỏ, phiền em đi cùng chúng tôi một chuyến."
Giang Kiều kinh ngạc nhìn đối phương, "Còn muốn đi? Thuyền này cũng đã như vậy rồi"
Hắn còn chưa nói xong, thân tàu bắt đầu nghiêng, những người còn chưa rời khỏi tàu đột nhiên hoảng sợ hét lên.
Giang Kiều chỉ vào thân thuyền đang nghiêng: "Tống đồng chí, đồng chí có chắc chắn muốn đưa chúng tôi đi vào lúc này thay vì nhanh chóng đưa đồ trong tay đi trước chứ?"
Tống Thu Điền liếc nhìn người phía trên có vẻ là lãnh đạo.
Rất nhanh, người đàn ông đi xuống: "Thụ Điền, cậu và hai đồng chí Quách Chí Cường và mắt kính hộ tông người và đồ vật rời đi trước. Cô gái và những người bên cạnh đưa đi cùng đi. Nhớ kỹ, cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho cả người và vật, bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc với chúng tôi, chúng tôi rất nhanh sẽ tới."
Giang Kiều thực sự không muốn đi cùng những người này, cô muốn ở lại trên thuyền nhưng theo tình hình hiện tại, cô không thể chờ cho tới khi đội cứu hộ khác tới.
Nghe Tống Thụ Điền nói, kẻ địch là muốn đem khoang thuyền cho nổ, ngay cả buồng lái đều bị đối phương cho nổ tung.
Giang Kiều và Kiều Kiệt, cùng hai bà cháu Lâm Lại Đệ đã lên một thuyền cứu sinh nhỏ, cùng với đội của Tống Thu Điền.
Bây giờ nếu cô ấy còn không biết những thứ bên trong chiếc cạp da này quan trọng như thế nào, thì cô ấy đúng là đồ ngốc, có thể khiến họ gặp nguy hiểm đến tính mạng vẫn là muốn bảo vệ chiếc cặp da này, thì hẳn là thứ đồ bên trong đặc biệt quan trọng.
“Chúng ta đang đi đâu đây? Hôm nay trời lạnh quá...”
Lâm Lai Đệ bối rối hỏi trong khi ôm cháu trai mình, chủ yếu là sóng to gió lớn sợ thuyền nhỏ lật, vậy thì phải làm sao bây giờ? Không thể để cháu trai gặp phải chuyện không may!
Tống Thu Điền cùng Quách Chí Cương thương lượng nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, phụ cận hẳn là có một hòn đảo nhỏ. Chúng ta thử chèo về hướng đó xem. Nhanh lên, nếu không, thật sự không có gì đảm bảo thuyền này sẽ không bị lật.”
Người đàn ông đeo kính thực chất muốn giúp đỡ, nhưng Tống Thụ Điền đã ngăn hắn ta lại, "Lão Chung, cậu cẩn thận bảo vệ chiếc cặp da này nhé, còn có những người khác ở cùng chúng ta mà."
Khi chèo thuyền trong cơn sóng gió, chưa kể người chèo thuyền còn mệt mỏi, ngay cả những người trên thuyền cũng cảm thấy khó chịu. Quả nhiên tiểu Đậu Đậu và Lâm Lai Đệ bị say sóng.
Quách Chí Cương liếc nhìn hai người này, sau đó lại nhắm vào Giang Kiều.
"Đồng chí nhỏ, làm sao em bắt được người kia? Nhìn xem họ còn khá có kỹ thuật đó."
Giang Kiều cười khổ, "Gì chứ? Là có người giúp đỡ đâu, trong ca bin còn có người, người này cũng xui xẻo, gặp phải người mạnh hơn hắn, là do chúng ta hợp lực chói hắn lại đó, bằng không, anh nghĩ sao, một cô gái nhỏ như tôi, chân tay lòng khòng, nào có sức lực đem trói hắn lại được.”
Quách Chí Cường nhìn Giang Kiều cười nói: "Đồng chí nhỏ, sao không tới cầm mái chèo một tý nhỉ? Cứ chèo như thế này, cánh tay của tôi có chút mỏi."
Đừng nói Quách Chí Cường, ngay cả Tống Thụ Điền cũng cảm thấy như vậy, nhưng hắn xấu hổ đến không nói nên lời.
Giang Kiều trợn mắt, vui vẻ đồng ý: “Được, chúng ta cùng trên một cái thuyền, cũng không thể để các anh gánh vác hết được."
Nhận lấy mái chèo từ Quách Chí Cường, Giang Kiều và Tống Thụ Điền cùng nhau hỗ trợ. Nếu không, khi làn sóng nữa ập đến, mọi nỗ lực trước đây của họ sẽ trở nên vô ích.
Những người nhảy xuống biển và những người trên thuyền, khoảng cách ngày càng xa nhóm của Giang Kiều, thẳng đến khi không nhìn thấy ai khác.
Nhìn từ xa, mọi người đều có thể nhìn thấy bóng dáng của một hòn đảo nhỏ, nhưng Giang Kiều biết đạo lý, sơn vong ngựa dù chạy vẫn chết, nhưng nếu muốn chèo thuyền qua, mất sẽ không ít tời gian đâu.
Trên thực tế, điều mà Giang Kiều tò mò hơn cả, vì buồng lái đã bị người khác phá hủy nên những người bên ngoài có nhận được tin tức yêu cầu giúp đỡ của họ hay không?
Ngay khi Tống Thu Điền đang định trả lời câu hỏi của Giang Kiều, Quách Chí Cường đứng bên cạnh đột nhiên rút súng lục ra, chĩa thẳng vào đầu Tống Thụ Điền
"Đừng cử động, Lão Tống, đưa chiếc cặp da đây."
Hành động của hắn nằm ngoài tưởng tượng của mọi người. Ngay cả bản thân Tống Thụ Điền cũng không ngờ rằng sau khi hợp tác lâu như vậy, đồng đội bên cạnh hắn ta lại thực sự là đặc vụ của địch.
Nhưng hắn lại không dám nói thẳng lời này: "Lão Quách, đừng gây sự, đây không phải chuyện đùa. Mau bỏ vật trong tay ra, cẩn thận xảy ra chuyện."
Quách Chí Cường hừ lạnh một tiếng, "Tống Thu Điền, tôi không tin, trong lòng anh bây giờ không có nghi ngờ chút nào? Đúng vậy, tôi chính là người anh đang nghĩ, tên hộ Chung mau ném đồ trong tay qua đây, nếu không, tôi sẽ bắn chết hắn, trên thuyền không có Tống Thụ điền, tất cả mấy người không phải đối thủ của tôi"