Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 156: Trên biển chạy chốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kéo kẻ xấu ra bên ngoài chạy, may mắn là cô chạy vào còn không quá xá.

Bên ngoài đã hỗn loạn. Khi Giang Kiều lôi người ra ngoài, những người trên boong tìm được áo phao ngay lập tức nhảy xuống, không phao cứu sinh, biết bơi, cũng nhảy xuống, còn có ít người đang tranh giành bên cạnh bè cứu sinh.

Tất nhiên, trên tàu cũng có nhân viên sắp xếp, thu dọn mọi thứ. Mọi người đều muốn sống và rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng bè cứu sinh thì rất ít.

Nhân viên làm việc theo nguyên tắc, nhường trẻ nhỏ và người già trước, nhưng không phải ai cũng vô tư. Một số người, kể cả đàn ông, cũng sợ chết, cố gắng hết sức để chen vào bè cứu sinh ngồi, người phục người không phục nhao nhao ầm ĩ thành một đoàn.

Giang Kiều thực sự không có thời gian rảnh để nhìn những người này, vì vậy cô nhanh chóng kéo người đi tìm Kiều Kiệt và hai bà cháu kia.

"Kiều nhi, Kiều nhi, chúng ta ở đây.”

Ông cụ và hai bà cháu thực sự rất nghe lời, trên boong tàu ồn ào, nhưng ba người đều không có động tĩnh gì, chỉ chờ Giang Kiều đi ra.

Kiều Kiệt nhìn thấy Giang Kiều đi tới, môi run lên, không biết nên nói cái gì mới phải, không phải hắn không nhìn thấy vừa rồi xảy ra chuyện gì, mà là hắn không dám kêu to, bởi vì lo lắng sẽ gây ra rắc rối cho cháu gái của mình.

Sau khi cháu gái đi, người đàn ông đó cũng theo sau, ông cụ lúc nào thấp thỏm cũng lo lắng, nhất là khi có vụ nổ xảy ra, và có người hét lên thuyền thủng nước vòa, cháu gái hắn còn chưa có ra, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ, hắn biết làm sao ăn nói với lão Cố đây?

Nhìn vẻ mặt của ông cụ, trong lòng Giang Kiều đương nhiên biết: "Ông nội, cháu không sao."

Lâm Lai Đệ ngạc nhiên liếc nhìn thứ mà Giang Kiều đang kéo trong tay.

"Cháu gái, hắn là ai vậy?"

Giang Kiều ném người đó xuống đất đá một cước: "Kẻ xấu…"

Về phần chiếc cạp da màu đen, Giang Kiều trực tiếp nhét vào bên trong quần áo của mình, nhiều người như vậy, cô không thể cất vào không gian được.

Cô đưa cặp da ra cho Kiều Kiệt: “Ông nội, ông cầm lấy nó, ai tới cũng không đưa, trừ khi cháu nói đưa mới đưa…”

Vốn cô định đi tìm nhân viên, nhưng không ngờ những người phía trên đã nhìn thấy tình huống bên dưới của Giang Kiều.

“Dưới đó.”

Sau đó Giang Kiều nghe thấy ba tiếng súng vang lên, ngẩng đầu đã nhìn thấy một người đàn ông cầm súng đứng trước mặt mình.

"Mọi người bình tĩnh và nghe tôi nói. Tàu cứu hộ sẽ sớm đến. Hãy kiên nhẫn, để người già, trẻ em và đồng chí nữ lên tàu trước. Hãy chăm sóc lẫn nhau. Tôi biết mọi người đều sợ hãi, chúng tôi sẽ cùng sẽ bảo vệ mọi người đến cuối cùng.”

Có lẽ vì lời nói của người đàn ông đã có tác dụng, hoặc vì vũ khí trong tay người đàn ông có tác dụng răn đe, nên số ít người đàn ông vô liêm sỉ muốn lên thuyền cứu sinh đều bị mọi người ngăn cản, còn có rất nhiều đứa nhỏ chưa đi lên, những người đàn ông lên rồi, những đứa trẻ này phải làm sao bây giờ?

Ngay sau đó, một nhân viên công tác đã đi xuống, hơn nữa mục tiêu nhắm thẳng đến Giang Kiều.

"Cặp của tôi, đây là cặp của tôi-"

Thoáng nhìn, Giang Kiều đã thấy một người đàn ông đeo kính ngạc nhiên lao về phía mình.

Kiều Kiệt còn chưa muốn buông ra: "Kiều nhi, ta phải làm sao đây?"

Giang Kiều chắc chắn không tin họ, "Đồng chí, đồng chí khẳng định thứ này là của mình sao? Làm sao có thể chứng minh được? Tôi muốn xem chưng minh công tác của đồng chí."

Người tới cùngchắc chắn là người bảo vệ người đàn ông ôm cặp da này, hoặc là người bảo vệ chiếc cặp da này.

Họ đã quá vui mừng khi thấy đồ đạc bị mất đã quay trở lại, nhưng khi Giang Kiều ngắt lời họ, họ nhận ra rằng đó là một cô bé đang nói chuyện với họ.

Tống Thu Điền nhìn Giang Kiều từ trên xuống dưới, nhất là khi nhìn thấy người bị trói dưới chân cô bé, anh ta vô cùng kinh ngạc.

"Đồng chí nhỏ, là em bắt được hắn?"

Giang Kiều liếc nhìn đối phương và nói: "Xem như vậy đi, cặp da này là tôi lấy lại được, cho nên tôi có tư cách xem chứng minh công tác phải không? “

Tống Thu Điền hiểu ý gật đầu, khó trách cô bé này dám nói như vậy, giọng nói còn rất tự tin.

Đầu tiên hắn nói lời cảm ơn tới Giang Kiều, "Đồng chí nhỏ, hôm nay chuyện này trước tiên chúng ta phải cảm ơn em. Nếu không có em, chuyện này chúng ta cũng không biết phải làm sao. Đây là giấy chứng minh công tác của chúng tôi."

Giang Kiều nhìn thẻ công tác của hắn, cô kiểm tra nó, gật đầu và đưa lại cho đối phương.

"Không có gì, cũng chỉ là trùng hợp thôi. Ông ơi, đưa thứ đó cho anh ta.”

Sau khi người đàn ông lấy chiếc túi từ tay Kiều Kiệt, hắn ta nhanh chóng yêu cầu người đàn ông đeo kính kiểm tra thứ bên trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »