Chương 155: Gặp nạn

Đang lúc mọi người đang ngủ say, Giang Kiều đột nhiên bị đánh thức bởi một cơn kinh hãi, nếu cô nghe không lầm thì giống như tiếng súng nổ.

"Ông nội, ông nội, nhanh lên, thay quần áo đi, bà Lâm..."

Giang Kiều nhanh chóng đẩy mọi người xung quanh dậy và yêu cầu họ nhanh chóng mặc áo phao vào.

Trong khoang thuyền, cho dù có người ngủ sâu giấc, cũng bị âm thanh của Giang Kiều đánh thức, đặc biệt là tiếng súng ở bên ngoài, cho dù không biết chuyện gì đang xảy ra, tình huống như vậy chắc chắn không tốt, có rất nhiều người lớn tuổi, bật cái đứng đậy, vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.

Giang Kiều vốn muốn kêu gọi mọi người dừng lại, việc liều lĩnh đi ra ngoài như thế này không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Nhưng không ai nghe lời cô. Kiều Kiệt dưới sự hỗ trợ của Giang Kiều, cũng theo mọi người đi ra bên ngoài.

"Ông nội, không vội vàng, đi chậm lại chút…”

Khi họ đi ra, bên ngoài đã hỗn loạn thành một đoàn rồi.

Sắc trời tờ mờ sáng, tầm nhìn còn chưa rõ ràng, Giang Kiều có thể nghe thấy có người đang kêu gọi mọi người im lặng, đừng hoảng sợ.

“Ông nội, mọi người ở cùng nhau, đừng đi đâu cả, đừng tách ra.“

Nhưng làm sao một người đang hoảng loạn lại có thể dễ dàng khống chế bản thân được như vậy? Boong tàu hỗn loạn chật kín người, tiếng súng lẻ tẻ khiến mọi người đều cảm thấy hồi hộp và bất an.

Giang Kiều sắp xếp cho một vài người ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi chen qua đám đông, một người đàn ông đeo túi da màu đen chen lấn về phía cô, ban đầu Giang Kiều cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng khi hắn lướt qua người cô, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc súng trên người đối phương.

Người bình thường thật sự sẽ không chú ý tới, nhưng Giang Kiều không phải là người thường, không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được đối phương là ai.

Lợi dụng sự không chuẩn bị của đối phương, cô giật lấy chiếc cặp đang cầm trong tay đối phương.

Người đàn ông nhìn thấy vật trong tay mình đã không còn nữa, anh ta kinh ngạc nhìn lại thì thấy đó là một cô bé, sau đó sắc mặt thay đổi, lao về phía Giang Kiều.

Trong suy nghĩ của hắn, một cô bé mạnh mẽ đến thế nào mà giám giật cặp sách của hắn ta, chắc hẳn là nghĩ trong đó có tiền, cô bé này chỉ là một tên chôm cắp vặt.

Nhưng hắn đã hoàn toàn sai, Giang Kiều làm sao là cái gì trộm cắp vặt chứ? Nhìn người đàn ông như vậy, anh càng hiểu rõ hơn chuyện gì đang xảy ra.

Giang Kiều nhìn thấy người đàn ông tấn công tới, cô quay người chạy ra ngoài, nơi này có quá nhiều người, cô lo lắng nếu người đàn ông này nóng nảy, sẽ làm tổn thương người vô tội.

Nhưng điều mà Giang Kiều không nhìn thấy được, người đứng ở boong tàu phia trên, nhìn thấy phía dưới người đàn ông này, bị giật mất cặp sách da, liền xoay người rời đi.

Giang Kiều ôm túi chạy về phía cabin, vừa rời khỏi tầm mắt của người đàn ông, liền ném túi vào không gian.

Quả thực cầm thứ này có chút bất tiện, bên trong cũng khá nặng, không biết bên trong chứa thứ gì.

Nhưng cô không cố tình trốn đi, cô không thể để kẻ xấu ra ngoài làm hại người dân vô tội còn ở bên ngoài.

Người đàn ông nhìn thấy Giang Kiều liền là dỗ dành cô: "Cô bé, đưa túi xách cho anh, anh sẽ đưa tiền cho em, được không?"

Nhìn vẻ mặt của người đàn ông giống như sói xám to xác đang muốn lừa gạt cừu con, Giang Kiều cũng không nói nhảm với hắn, đã thấy bàn tay hắn vói vào trong ngực, nêu không đoán sai, chắc chăn đó là vũ khí.

Giang Kiều sẽ không đối đầu trực tiếp với đối thủ, thấy đối phương đã hiểu lầm, cô trực tiếp tấn công, tuy nhiên, vũ khí của cô là một gói bột, do ông cụ Kiều Kiệt làm cho. Ông cụ cũng là sợ đi ra bên ngoài, hai ông cháu gặp phải người xấu, thì biết phải làm sao bây giờ?

Hắn là một cái ông già không sao cả, nhưng Kiều nhi, là một cô bé còn chưa lớn, hắn không thể mặc kệ đứa nhỏ gặp chuyện được!

Người đàn ông này, còn không nghĩ tới rằng Giang Kiều sẽ trực tiếp đánh đánh hắn bằng phương thức này. Khi hắn phản ứng lại, khẩu súng trong tay hắn ta đã chĩa vào Giang Kiều không kịp bóp cò, hắn ta đa thẳng đứng nằm liệt xuống đất rồi.

Giang Kiều đi tới trói người đàn ông lại, vừa định kéo hắn ra ngoài thì bỗng có tiếng ầm ĩ vang lên: “Phá hủy rồi…”

Âm thanh đó rất quen thuộc với cô. Đó là một vụ nổ. Cô thực sự nghi ngờ rằng có đồng bọn trên tàu.