"Bà ơi, hai bà cháu ăn đi. Đây là đôi đũa mới. Bà đừng ghét bỏ nhé."
Bà cụ cái mũi sụt xịt: "Làm sao chúng ta có thể không thích được? Đều là ý tốt của hai ông cháu. Cảm ơn hai ông cháu, vậy tôi không khách khí."
Bà cụ thực sự rất đói bụng, trước đó vẫn là chịu đựng, để giành cho cháu trai ăn. Bà cụ để cháu trai mình ăn no trước, sau đó mới ăn phần còn lại, nếu không phải trả lại cà mèn, bà cụ có khi còn giữ lại để cho đứa nhỏ ăn bữa sau.
Nhóc con đã ăn uống no đủ, cái miệng nhỏ ngắp ngắn ngáp dài, Giang Kiều nhanh chân đứng dậy: “Bà ơi, mang đứa bé lại đây ngồi lát đi, cháu đứng một lát.”
Bà cụ liên tục xua tay, Giang Kiều trực tiếp kéo bà ngồi cạnh Kiều Kiệt, sau khi làm xong việc này, họ bắt đầu trò chuyện với bà cụ.
“Ai, cuộc sống ở nhà khó khăn quá, hôm nay là tôi đưa đứa nhỏ sang bên kia cho ba nó. Con dâu tôi đã đưa đứa lớn đi trước, tôi cũng sợ đứa nhỏ ở lại đói, nên cũng muốn đưa nhỏ qua cho ba mẹ của chúng.
Biết con trai bà cụ là quân nhân, Giang Kiều đã chăm sóc chu đáo cho hai bà cháu trong suốt chặng đường còn lại.
Sau khi xuống tàu, một số người cũng phải đi thuyền. Sau thời gian làm quen, tất cả bọn họ lại cùng nhau tiếp tục đồng hành.
Mọi người vừa nói chuyện vừa lên thuyền. Trước kia Giang Kiều cũng từng đi thuyền, nhưng hôm nay cô có cảm giác rất khẩn trương, cũng không biết vì sao, đây chính là trực giác của cô.
Ông cháu Giang Kiều ngồi chính là loại ca bin giường chung, lúc đầu cô muốn mua ca bin ngồi tốt một chút, nhưng ông cụ cảm thấy ngồi ca bin ngồi chung nhiều náo nhiệt.
"Ông nội, ông ngồi xuống trước đi, cháu ra ngoài xem xét một chút."
Ông lão vẫn lo lắng: “Cháu gái, đừng lạc đường, quay lại sớm nhé.”
Khi Giang Kiều đến một nơi xa lạ, cô luân có thói quen với việc quan sát tình hình xung quanh, bằng không, cô sẽ cảm thấy có chút bất an. Cũng không biết vì sao, cô cảm giác như sắp có chuyện gì đó sắp phát sinh vậy.
Vì phải vội vã bắt thuyền nên Giang Kiều và Kiều Kiệt cơ bản là chưa ăn gì, cô cũng cần tìm địa phương nào đó kín đáo, để lấy ra đồ ăn thức uống, đồ ăn trên se lửa cô đã nếm qua, hương vị thật bình thường a.
Trời đã tối rồi, những ai đang ngắm cảnh trên boong đều đã quay về khoang tàu ăn uống, dù sao trời lạnh như thế này, ai còn nguyện ý ở ngoài hóng gió, nhỡ đâu sinh bệnh thì thiệt lớn.
Khi Giang Kiều đi ra, trên boong tàu vẫn còn có mấy người đứng.
Ở bên ngoài thở một hồi, Giang Kiều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói thật, trong ca bin khoang thuyền rất thiếu dưỡng khí, người lại nhiều, ồn ào, nều bên ngoài không lạnh, cô một chút cũng không nghĩ về.
Vừa quay người rời đi, cô chợt nhìn thấy một bóng người nhanh chóng biến mất ở góc boong tàu.
Lẽ ra tình huống này cũng không có gì đặc biệt, nhưng động tác và động tác của người đàn ông này khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn, người đàn ông này rõ ràng đã được huấn luyện, lén la lén lút như vậy thật không giống người tốt.
Vốn dĩ Giang Kiều không quản đến chuyện không liên quan đến mình, nhưng sau đó cô nghĩ lại, nếu người này thật sự là kẻ xấu, cô cũng không dám nghĩ, đây chính là Đại Hải Sơn.
Cô lặng lẽ đi xung quanh, nhưng cô không thấy người vừa rồi nữa, thay vào đó cô thấy có người đang đứng canh gác ở khoang hạng nhất.
Cô không thể tiến tới hỏi, chỉ có thể lưỡng lự bước về, vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô tin rằng trực giác của mình không thể sai lầm. Đây là loại cảnh giác mà cô đã rèn luyện qua nhiều năm đối địch với kẻ thù mà ra.
Nhưng lúc này cô cũng không vội. Giờ đã buổi tối, cho dù hắn có phải là người xấu, người này cũng không thể thoát được, đây chính là trên biển đó.
Để đảm bảo an toàn, cô quan sát xung quanh boong tàu, sau đó mới lấy đồ ăn mang ra, trở về đi trên đường, cô thuận tay lấy ít áo phao cứu sinh ra, thứ này lo trước khỏi họa, tuy cô biết bơi lội, nhưng bên cạnh co có lão có nhỏ, huống chi hiện giờ đang là mùa đông.
Khi Giang Kiều bước vào, hầu hết mọi người đều đang ngủ hoặc vừa ăn vừa nói chuyện.
"Ông nội, ăn tối đi.”
Giang Kiều bưng nước nóng và bánh bao nóng đi vào, “Cháu đi tìm người hâm nóng, mọi người ăn nhanh đi.”
Lâm Lai Đệ không ngờ Giang Kiều lại mang đồ ăn cho bọn họ, mặt bà đỏ bừng, chủ yếu là vì xấu hổ.
"Ông Kiều, này làm sao tôi không biết xấu hổ? Tôi cứ ăn của hai ông cháu, tôi biết để mặt già này vào chỗ nào!”
Kiều Kiệt nhét hộp cơm vào tay Lâm Lai Đệ và nói: "Sao bà khách sáo như vậy? Ăn đi rồi nghỉ ngơi sớm."
Giang Kiều không có cảm giác thèm ăn, nhưng cô vẫn ăn được hai cái bánh bao.
Ăn xong, Giang Kiều đỡ ông nội nằm xuống, cô thật sự không ngủ được. Có rất nhiều người chen chúc với nhau, không những ngáy mà còn ngủ mớ.
Nằm trên áo cứu sinh, cô nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó, bất tri bất giác, cô mơ màng ngủ mất.