Chương 153: Đi chung

Tống Liên Phong kinh ngạc nhìn Giang Kiều: "Cái gì, ngươi nói Giang Mai sắp kết hôn? Sao có thể?"

Giang Kiều ra hiệu cho cô ăn bánh bao: "Sao không thể được chứ, cứ chờ xem, sau này thím sẽ biết, chờ chúng ta chở về thím có thể đến học hỏi."

Tống Liên Phong ăn một cái, xấu hổ không dám ăn thêm nữa. Kiều Kiệt và Giang Kiều tuy nói nhà chỉ có hai ông cháu, nhưng khẩu phần lương thực là có định lượng, bảo giàu có dư giả là không có thể.”

Ông cụ trợn mắt nói: "Muốn ăn thì cứ ăn, thím nghĩ Kiều nhi nhà ta thấy ai cũng lấy ra sao? Điều đó có nghĩa đứa trẻ đối với thím không phải là xa cách.”

Thím đã chăm sóc Kiều nhi nhiều năm như vậy, đứa trẻ cũng biết rõ điều đó, ăn no đi, về nhà cũng không cần ăn thêm nữa."

Hai ông cháu Giang Kiều đều muốn đãi Tống Liên Phong một bữa no nê, Tống Liên Phong không khách khí với họ nữa, ăn một lượt năm cái bánh bao.

"Thím ba, chúng ta đi thôi. Cháu nghĩ bệnh nhân của ông nội vẫn có thể đến đây nữa, ông ấy có chìa khóa trong tay, nếu ông ấy đến thì cũng đừng lo, nhưng những người khác lại không được, thím ở đây thỉnh thoảng giúp cháu nhìn ngó nhà một chút."

"Vậy hai ông cháu sớm trở về nhé, có cháu ở đây, thím có thể tìm được người nói chuyện."

Hai ông cháu Giang Kiều lên xe và rời đi trước khi bình minh. Điểm dừng đầu tiên là thẳng đến quê hương của Kiều Kiệt.

Nói thật, Giang Kiều thực sự không muốn đi tàu, chậm không nói, người còn rất đông, thăm người thân, thăm bạn bè, còn có chạy nạn, đủ loại, cả toa xe khiến cô cảm thấy khó thở.

Kiều Kiệt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe không nói một lời, hai ông cháu ngồi cùng một chỗ, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Nhưng cô không thể chịu được sự lắm lời của những người xung quanh. Có thể lên cùng một chuyến tàu, ở nơi xa hương xứ người gặp được nhau đều là duyên phận, không bao lâu mọi người đã trở nên quen thuộc, mọi người lại túm tụm lại bắt đầu tán gẫu.

Giang Kiều nhắm mắt lại và chăm chú lắng nghe. Người ngồi trên chuyến tàu này, mục đích, chỗ đi bất đồng, cô coi như tìm hiểu thêm tình huống các nơi.

Giống như những gì cô đã dự đoán trước đây, quả đắng, chỉ có thể do chính mình nuốt, sản lượng thấp, cuối cùng người người chịu thiệt vẫn là người dân.

Nghe tiếng thở dài xung quanh, khóe miệng Giang Kiều hơi cong lên, ông trời coi như không tệ với cô, ít nhất để cô mang theo vật tư tái sinh, bằng không, một tháng chỉ dựa vào ba dưa hai táo sao có thể đủ cho cô ăn.

Ông cụ nói, bột mì giờ đều chộn thêm chấu cám, muốn mua bột mì tinh hiện giờ rất khó khăn.

Đến giờ ăn, những người xung quanh hoặc chỉ đứng nhìn, hoặc lấy đồ khô mang theo ra, hoặc nếu có điều kiện thì trực tiếp mua hộp cơm hộp từ nhân viên đoàn tàu.

Giang Kiều lạnh lùng nhìn, đồ ăn trong hộp cơm thật sự rất ngon, quan trọng nhất là nóng hổi.

Cô một mình sao cũng đươc, nhưng Kiều kiệt thì không được, ông cụ đã lớn tuổi, để cho ông cụ ăn đồ lạnh, thì không thể nói nổi. Cô muốn mang đồ ăn nóng hổi ra, nhưng không có cách nào mà giải thích

Họ dứt khoát bỏ tiền ra mua đồ ăn, một suất cơm rau phối hợp, hai ông cháu cùng ăn.

“Ông nội Kiều, đã đến giờ ăn rồi.”

Nhìn thấy Giang Kiều đã mua đồ ăn trở lại, Kiều Kiệt vội vàng đứng dậy đỡ cho cháu gái. Hai ông cháu cúi đầu ăn cơm.

Khi nhìn lên, cô thấy một cậu bé đang đứng cạnh bàn đang vẫy tay và nuốt nước bọt trong khi nhìn họ ăn.

Đứa bé này còn rất nhỏ, mặt thể hiện rõ nó đang rất thèm ăn, nhưng cũng không giám lên tiếng đòi hỏi.

Chính những đứa trẻ như vậy mới khiến Giang Kiều cảm thấy đau lòng. Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào cậu bé.

"Em trai, nếu em không chê, còn đó cho em ăn có được hay không?"

Trong mắt cậu bé tràn đầy ham muốn nhưng vẫn còn do dự, cậu quay lại nhìn người lớn trong nhà đang ngủ gật ở rìa lối đi.

Giang Kiều có cái gì không hiểu? Kiều Kiệt nghe được hai người nói chuyện, ông cụ vẫy tay với cậu bé: "Bé con đến gần ông nội bên này, ông cho cháu ăn.”

Ánh mắt của đứa bé vẫn còn do dự nhìn về phía Giang Kiều và Kiều Kiệt, sau đó quay người nói vài câu với bà cụ gần đó.

“Bà, bà, cơm cơm…”

Bà cụ mở mắt ra thì thấy ông cụ đang chìa hộp cơm trưa ra đưa cho cháu mình.

"Lão ca, như vậy sao được, đi đường không dễ dàng, hai người giữ lại mà ăn. Đậu Đậu, đói bụng lại đây bà nội lấy đồ cho cháu ăn.”

Nhìn bà cụ từ trong bao lấy ra nắm rau dại, hai ông cháu nhìn đến đều không đành lòng.

"Bà ơi, cháu vừa ăn mấy miếng thôi, nếu bà không chê, hai bà cháu ăn cái này đi, cháu cùng ông nội ăn một hộp là đủ rồi.”

Kiều Kiệt ở bên cạnh khuyên nhủ: “Bà cụ, bà cũng vừa nói, ra khỏi của không dễ dàng, cháu gái tôi mua nhiều, hai bà cháu coi như giúp đỡ ông cháu tôi một chút, thời buổi này không nên lãng phí lương thực, nếu không sẽ thành tội đó.”

Cậu bé nắm lấy tay bà cụ lắc lắc: "Bà ơi, cháu đói, cháu muốn ăn."

Giang Kiều đứng dậy, trực tiếp đưa hộp cơm vào tay bà cụ, sau đó từ trong túi lấy ra hai đôi đũa.