“Chậc chậc, mọi người nói xem Vương Đại Hoa này là đang muốn làm gì a, mà nhất quyết muốn đưa một nhà con trai cả tới đây. Ai, bà cụ lần thứ hai quỳ xuống vì người một nhà này rồi.”
Chưa kể Tống Liên Phong thở dài, ngay cả Kiều Kiệt cũng thở dài: “Đau lòng a, đây đâu phải nhận con trở về, đây là rước phiền toái về a, may mà Giang Kiều đi rồi, bằng không, đứa nhỏ hôm nay cũng sẽ bị đánh đâu.”
Giang Kiều cũng không mấy hứng thú câu chuyện hỗn tạp của mấy người, "Thím ba, không phải thím nói bà nội cháu xin cho gia đình con trai bà ấy vào thành sao? Việc này đã xong chưa?"
Nói đến đây, Tống Liên Phong thở dài: “Nói đến, bà nội cháu đúng là người bất công, người ta chả lời chỉ có hai vị trí được sắp xếp công việc, đây là đãi ngộ đặc biệt chăm sóc thân nhân liệt sĩ, dù sao bà cụ cũng một người, cũng phải có người ở bên chăm sóc phải không?”
Giang Bình đã có việc làm và sắp trở thành nhân viên chính thức nên hai suất được giao cho Giang hải và Giang Hà."
Giang Kiều hừ lạnh, “Cháu đoán công việc của Giang Mai đã kết thúc, người đàn ông trước đó thật tốt bụng, còn không có làm gì cô ta, cháu nghĩ sự việc này còn chưa kết thúc đâu, chắc chắn còn gây rối tới cả công việc nữa đó.”
Quả nhiên, ngày hôm sau, cái mồm to của Lý Mỹ Lan đã khiến cả đại viện biết tin Giang Mai đã bị sa thải khỏi đơn vị làm việc của cô ta. Trong khi Giang Kiều đang thu dọn hành lý cùng với ông cụ, hai người vẫn đang nói về vấn đề này.
"Cái này Giang Mai hủy rồi, sau khi sự việc này náo loạn lên, cô ta khó có thể ở lại trong thành được nữa."
Giang Kiều lắc đầu, "Không nhất định như vậy, không phải họ còn bà nội cháu cùng Ngưu Quế Hoa sao? Hai người này có thể để con gái họ phải chịu tổn thất này mà chẳng được gì sao? Đừng nhìn bà ấy hôm quá quỳ lạy người ta, đó là vì người, nhà gái kia đã giải quyết xong, nhà trai còn chưa ló mặt ra, ông có nghĩ tới, chuyện này bọn hắn cần phải trả giá sao? Chờ đi, còn có kịch hay để xem.”
Sau khi thu dọn đồ đạc, Giang Kiều đi chuẩn bị đồ ăn trên đường, còn Kiều Kiệt thì đi mở thư giới thiệu.
Buổi tối, Tống Liên Phong và những người khác sau khi ăn cháo rau xong, liền tới cùng Ging Kiều nói chuyện, nguyên nhân chủ yếu là cô ta vừa mới biết được một tin tức, không thể nói cho tất cả người trong đại viện biết, chỉ có thể tìm tới nói chuyện cùng Giang Kiều và ông cụ Kiều Kiệt.
Kiều Kiệt nghe vậy sửng sốt: "Cái gì, người đàn ông đó đến đây, người nhà hắn cũng tới?"
Tống Liên Phong gật đầu, vẻ mặt rất chán nản: “Nhưng tôi chỉ không biết trong phòng bọn họ nói gì, giọng nói rất thấp, không biết bà cụ dùng thủ đoạn gì để khiến cả người đàn ông đó và người nhà tới tận cưa.”
Giang Kiều đem một đĩa bánh bao bưng lên: "Thím ba, thím ăn trước đi, thím chưa ăn no, cháu lại chuẩn bị thêm, lát thím mang về. Ngày mai cháu và ông nội sẽ đi một chuyến dài, nhà cháu bên này, thỉnh thoảng thím qua nhìn một chút.”
Tống Liên Phong trợn tròn mắt, "Cái gì, hai ông cháu phải xa nhà, không, ông cụ Kiều, hai người đi đâu vậy? Nhà ông còn có người thân khác sao?"
Kiều Kiệt thở dài, “Ta tuổi đã lớn rồi, không về thăm một lần, e rằng cả đời cũng không thể về được nữa. Ta cũng muốn dẫn đứa nhỏ đi một chuyến, dạo một vòng thăm quê hương, thuận tiện đi thăm con gái nuôi luân, dù tệ đến đâu cũng từng là duyên phận ba con một hồi, chờ ngày nào đó nằm xuống, ít nhất cũng để Giang Kiều biết quê hương mà đưa ta về chôn cất.”
Tống Liên Phong rõ ràng gật đầu: "Đúng vậy, người này về già chỉ là nhớ quê hương, đi một lần nhìn cô con gái kia cũng phải, cháu không phải hàng xóm miệng thối, nhưng cô con gái kia của ông như vậy là không được, đường xa thì có xa thật, cho dù không tới thăm người, nhưng gủi ít đồ vật, viết mấy phong thư cũng tốt, nhiều năm như vậy cũng không thấy cô ấy thư từ qua lại.”
Kiều Giới cười khổ: "Đúng là như vậy, từ khi bà nhà tôi rời đi, ta cũng không gặp lại qua con bé, cũng có hơn mười năm rồi, có lẽ chúng ta không có duyên phận ba con a!”
Nói đến đây, ta thực sự nên cảm ơn Vương Đại Hoa nếu không phải bà ấy đã gây ra rắc rối đó, tôi đi đâu mà tìm được một đứa cháu gái tuyệt vời như vậy. "
Kiều Kiệt bây giờ thực sự thỏa nãm. Giang Kiều lo mọi việc trong nhà, lo cơm ăn áo mặc hằng ngày, không những vậy còn rất sành ăn uống. Nhà người khác còn đang đói bụng, đứa nhỏ còn rất bản lĩnh, lúc này còn có thể lấy được những mặt hàng khan hiếm, nhà ai đứa nhỏ còn có thể bản lĩnh như vậy?”
Tống Liên Phong xúc động thở dài: "Đúng vậy, trước kia bà cụ Vương hạnh phúc a, nỗi ngày đều có Kiều nhi hầu bên cạnh, trong nhà ngoài nhà đều có đứa nhỏ lo liệu, chỉ có hai bà cháu, muốn ăn gì đều được, ông xem hiện giờ, chỉ vì miếng ăn, trong nhà mỗi ngày phải ầm ĩ một trận.”
Nói thật, cô ta còn chưa no bụng, nhưng cô vẫn đang nghĩ đến con cái ở nhà, cô ta thật xấu hổ khi ăn bánh bao một mình.
Giang Kiều nhịn không được đem bánh bao đưa vào tay cô ta: "Thím ba, không cần khách khí. Ăn nhanh đi. Ở nhà bếp còn có, cháu chuẩn bị rất nhiều."
Nhân tiện, ông nội, ông đưa cho thím ba hai đồng tiền đi. Khi Giang Mai kết hôn, chúng ta cũng nên tặng quà cho cô ấy, bất kể trước đây có chuyện gì khó chịu, sống chung một cái sân cũng nên làm cho đẹp mặt.”