Chương 151: Thiệt thòi lớn

Để tránh gây rắc rối cho cháu gái và Kiều Kiệt, Cố Hàn Đình không thể ở lại lâu nữa.

Điều mà Kiều Kiệt công khai với bên ngoài, là bệnh nhân đã đến tận cửa nhà ông chữa bệnh, ngoài ra không có gì khác được tiết lộ.

Giang Kiều chuẩn bị đồ đạc lên đường và bàn bạc về thời gian khởi hành với ông cụ. Không ngờ nhà họ Giang lại bắt đầu gây rối.

Giang Kiều và những người khác sống ở sân trước, họ thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra ở sân sau, nhưng họ không thể nào nhịn được lời ra rời vào bàn tán a.

"Ông cụ Kiều, Giang Kiều, sau nhà đang đánh nhau, hai người tới xem náo nhiệt đi."

Lý Mỹ Lan là người thích xem náo nhiệt, đồng thời cũng không sợ thiên hạ sẽ bớt loạn. Không chỉ có gọi cho ông cháu Giang Kiều, trước nhà sau nhà cũng là cô ta gọi tới góp vui, còn không nhanh, chạy chậm sợ không còn náo nhiệt mà xem nữa.

Lý Mỹ Lan không nói ai gặp rắc rối, hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện.

“Chẳng lẽ Xuân Minh và những người khác đang đánh nhau thì có người tới cửa?”

Giang Kiều còn chưa kịp trả lời, Xuân Minh bọn người đã chạy tới: "Kiều nhi, Kiều nhi, Giang gia đang đánh nhau. Đi xem một chút.”

"Có chuyện gì thế?"

Giang Kiều lúc này mới dừng lại, Kiều Kiệt cũng không có đi qua. Nếu đã có người biết, không bằng nghe một chút.

Triệu Kiến Quân hả hê nói: “Giang Mai dụ dỗ vị hôn phu của người ta, người ta lại là người có địa vị, giờ người ta không phải tới tận cửa đánh ghen sao? Hai nhà đều ra tay. Bình thường Giang gia trông rất lợ hại, xem nhưng hôm nay là đá phải ván sắt rồi.”

Đỗ Xuân Minh cảm thấy hả lòng hả dạ, ai bảo bọn hắn lúc trước bặt nạt Kiều nhi, cái bà cụ Vương Đại Hoa kia, càng già càng hồ đồ, lần này gặp phiền toái lớn rồi đi?

Giang Kiều sửng sốt một lát: "Người đàn ông đó đã có hôn thê? Không thể nào? Mọi người đều đến đây thăm hỏi, hắn sao còn có thể làm như vậy?"

Đỗ Xuân Minh cùng Triệu Kiến Quân đều đang xem kịch, cho nên họ họ hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện so với người khác nhiều.

"Giang Mai nói người đàn ông đó không hề thích vị hôn thê của mình, anh ta nói việc này là do bố mẹ hai nhà quyết định, anh ta cũng không vui. Ai biết được, nhà gái đằng đó dẫn người tới tận cửa, việc này tôi cũng không rõ.”

Người đàn ông đó đến giờ còn chưa giám lọ mặt đâu, nhưng nhà gái bên đó quả thực lợi hại, mắng chủi người như hát hay, không hề thua kém nhà họ Giang một chút nào.”

Kiều Kiệt cau mày nói: "Có việc không thể ngồi xuống vui vẻ nói chuyện được sao. Đánh nhau như vậy có ý nghĩa gì? Cháu gái chúng ta đi qua nhìn xem."

Giang Kiều cười lắc đầu, "Ông nội, chúng ta không đi, ông nói chúng ta một già một nhỏ, nhỡ đâu họ va phải ông, ông nói xem được nhiều hơn mất. Chúng ta qua đó cũng không có tác dụng gì, chúng ta vẫn là về nhà đợi tin đi."

Giang Hà kia cũng không phải kẻ ăn chay? Ngay cả cháu cũng được đưa đến bệnh viện sau khi bị họ đánh, chúng ta đi cũng không giải quyết vấn đề gì. "

Không phải cô ấy tàn nhẫn, cô ấy thực sự không muốn dính líu đến những người nhà họ Giang này.

Nhưng Qiao Kiệt không nghĩ vậy, dù nói thế nào thì họ cũng đều sống trong cùng một sân viện. Dù ai đúng ai sai thì cũng không thể để họ làm ầm ĩ như vậy được.

Kiều Kiệt nhất quyết muốn đi qua, nhưng Giang Kiều ngăn cản không được, chỉ có thể đi theo đám người Xuân Minh.

Khi bước đi, cô ấy nói với Xuân Minh một cách bất an: “Anh Xuân Minh, anh Kiến Quân, lát nữa anh giúp em chăm sóc ông nội nhé. Nhiều người sợ sẽ xảy ra va chạm.”

Tôi đi tới nhìn xem, lợi hại, ngoài tường sân có rất nhiều người đứng, đương nhiên trong sân cũng có người đang ngăn cản, nhưng đối phương đã tìm tới tận cửa, mọi người có thể quên nó đi được không?

Xuân Minh chỉ vào người phụ nữ đang ôm eo cô trong sân mắng Ngưu Quế Hoa: “Người đó chính là hôn thế của đối tượng Giang Mai, mọi người xem có phải rất lợi hại? Chẳng trách người đàn ông đó đi tìm người khác, cô gái này cũng quá lợi hại đi."

Giang Kiều chỉ nhìn với ánh mắt lạnh nhạt. Kiều Kiệt muốn đi nói vài lời phải trái, nhưng đã bị Giang Kiều ngăn lại.

"Ngươi vào lúc này cũng không giải quyết được vấn đề gì, người phụ nữ kia đang ôm lửa trong lòng. Dù sao Giang Mai là người có lỗi trước, phá hủy nhân duyên của người ta, cô ta rõ ràng biết đối phương tồn tại, còn cố tình qua lại với người đàn ông kia, này không phải tìm chết sao? Ông nội, bên trong không phải còn thím ba sao.”

Tống Liên Phong và những người khác đi ra cùng với một cặp vợ chồng, có vẻ như họ là họ hàng của người phụ nữ đó.

"Được rồi, đừng mắng nữa, em à, sự tình đã giải quyết xong, chúng ta đi thôi."

Giang Kiều và những người khác cho đến cuối cùng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Giang Mai đâu, nhưng Tống Liên Phong đi ra cùng họ đã cùng mọi người giải thích lý do.

"Đều bị trầy xước, con bé không có gan đi ra ngoài, chuyện này sau khi bà nội nó quỳ xuống xin lỗi, chuyện này sau này sẽ không bao giờ để Giang Mai tiếp tục qua lại với người đàn ông đó, chuyện này mới giải quyết xong.”