Cố Hàn Đình vốn định buổi tối trực tiếp trở về, nhưng Kiều Kiệt ngăn cản.
“Lão Cố khó khăn lắm mới đến thành phố một chuyến, cũng phải đưa bọn trẻ đi đi dạo khắp nơi mới được chứ, trước đây ông đã đi ngao du khắp đất nước, nhưng bọn trẻ không phải còn chưa được nhìn thế giới sao?"
"Cháu gái, lát nữa mang anh trai, em trai đi ra ngoài đi dạo một chút, ta cùng ông nội cháu sẽ ở nhà nghỉ ngơi được chứ?”
Giang Kiều vội vàng đáp: "Được nha, hai ông nội cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, cháu sẽ dẫn anh trai và em trai đi dạo.”
Vừa bước tới cửa, cô bất ngờ gặp phải đám người Giang Mai, ngoài anh chị em Giang gia, còn có một người đàn ông mà cô không quen biết.
Anh ta khá cao ráo, trắng trẻo, dung mạo cũng không tệ, có vẻ như Giang Mai này dựa theo ngoại hình anh Ninh Hạo mà mình vậy, nhưng người đàn ông này so mới Ninh Hạo từ trên xuống dưới không có biện pháp so sánh.
Ở trong lòng cô, Ninh Hạo làm cho người ta nhìn cảnh đẹp ý vui, nhưng người trước mặt dù nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy thô tục.
Đây là lần đầu tiên Giang Hà và những người khác nhìn thấy Giang Kiều sau rắc rối lần trước, ỷ vào nhiều người, hắn ta hừ lạnh khinh thường, “ Con nhỏ thôi, con chưa có chết đâu!”
Những người trước mặt đều là người của họ, mặc dù Cố Chí Hiên không biết Giang Hà hay những người khác, nhưng em gái hắn đã kể những chuyện mà em gái hắn trải qua, dựa vào mối liên hệ này, hắn có thể đoán được những người trước mắt này là ai.
Cậu bé mặc kệ, trợn mắt nhìn: “Chó hoang ở đâu tới đây sủa bậy bạ?”
Kể từ khi biết ba ruột của mình không phải là người xấu, Cố Chí Hiên cảm thấy tự hào và tự tin hơn bao giờ hết.
Giang Hà trừng mắt nhìn lại: "Mày mắng ai?"
Cố Chí Hiên hừ lạnh nói: "Mày chính mình không biết sao."
Giang Hà vẫn luôn lo lắng chuyện với Giang Kiều lần trước. Lần trước hắn bị bắt chỉ vì con nhỏ chết tiệt này, mối thù này hắn còn chưa báo đâu.
Cố Chí Hồng nắm chặt tay Giang Kiều, mặc dù anh chàng nhỏ bé có chút sợ hãi, nhưng chàng vẫn ưỡn ngực giận dữ trừng mắt nhìn người đang khıêυ khí©h họ.
Giang Kiều cười lạnh nói: "Giang Hà, sao vậy, ở nơi đó chưa đủ sao, còn muốn đi vào? Đi a, tôi sẽ tiễn anh đoạn đường, không phục, lại đến…!”
Giang Kiều không sợ đối phương, lần trước cô ấy bị thiệt là do cô ấy cố ý làm vậy, thật sự cho rằng cô ấy dễ bắt nạt.
"Mày, mày…!”
Chỉ một câu, đã ngăn chặn được Giang Hà, làm hắn tức nổ mắt không biết phải làm sao cãi lại.
Giang Mai mỉm cười và nắm lấy anh mình, "Giang Kiều, đùng cùng anh Giang Hà chấp nhặt. Nói đến, chùng ta còn cùng họ Giang, đều là người một nhà cả."
Giang Kiều hừ lạnh, "Giang Mai, cô có thể ăn bậy, nhưng cô không được nói bậy. Tôi và gia đình mấy người không quan hệ. Tôi là cháu gái của ông nội kiều. Nhớ kỹ, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Đối tượng của Giang Mai nhìn bóng dáng của Giang Kiều và những người khác đang rời đi, tò mò trong giây lát, cô gái đó là ai a?
"Cô ấy là ai?"
Giang Mai thở dài: "Đứa nhỏ mà bà nội tôi nhận nuôi trươc khi chúng tôi trở về, làm đủ trò ồn ào. Bây giờ con nhỏ đó tìm được nhà mới nên đã bỏ đi. Chúng ta nhanh chóng vào đi."
Giang Kiều mang đi Cố Chí Hiên và Cố Chí Hồng, bọn họ đối với mấy người nhà họ Giang này cũng rất hiếu kì.
"Họ trông không giống người tốt chút nào, một chút giáo dưỡng cũng không có, em đã rời khỏi nhà của họ rồi, tại sao họ vẫn đối xử với em như vậy? Chị à, từ nay trở đi, em và anh trai sẽ bảo vệ em."
Giang Kiều cảm thấy rất vui mừng, và ấm áp trước lời nói của em họ mình.
Anh mỉm cười và chạm vào đầu Cố Chính Hồng, "Không sao đâu! Họ không thể làm tổn thương chị của em nữa rồi. Họ chỉ đang cho chúng ta quà mừng năm mới mà thôi. Đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta. Đi thôi, em sẽ đua hai người đến của hàng bách hóa dạo chơi."
Giang Kiều đưa hai anh em đi mua sắm cả buổi chiều rất vui vẻ. Giang Kiều chủ yếu mua đồ cho hai anh em Cố Chí Hiên, bao gồm đồ dùng học tập và một số sách vở, ở nông thôn không có bán.
Sau khi Cố Hàn Đình bọn người ở lại đây một đêm, sáng hôm sau bọn họ mang theo đồ đạc rời đi, vốn là muốn giữ lại mấy ông cháu thêm một ngày, nhưng lại không chịu được người trong sân tò mò hỏi thăm. .
Nói xem Kiều kiệt, một ông cụ tuổi già cô đơn nhiều năm không có người thân đến thăm, Giang Kiều lại càng không cần nói, mấy ngày nay Kiều gia đã đến tới hai lượt người, mọi người trong sân đều rất tò mò a.