Chương 149: Lo lắng

Nhắc tới cháu gái nhỏ của mình, Cố Hàn Đình từ đáy lòng hài lòng, hai ba con trò chuyện gần như cả đêm, lúc này mới nhắm mắt ngủ một chút.

Hai ba con đang trò chuyện ở đây, ở một phòng khác, vợ chồng Lưu Thái Tường cũng đang trò chuyện về Giang Kiều, bởi vì Giang Kiều nhờ ông cụ mang lương thực đến cho vợ chồng Lưu Thái Tường, những nửa già túi lương thực. Ngoài ra còn có một ít thức ăn và vài thước vải, hai vợ chồng vô cùng biết ơn.

Lưu Thái Tường hiểu rõ: “Lúc nào họ về, chúng ta làm cái gì đó ngon để anh Cố mang đi, đứa nhỏ là đứa lanh lợi, trước kia tuy chúng ta nói sẽ chăm sóc thay con bé một chút, việc này chúng ta cũng không thiệt thòi gì cả.”

Hai vợ chồng đều không phải kẻ ngu. Khi gia đình này đến, họ ít nhiều có thể có thể hiểu được gì đó, cô gái này đến đây, vì cái gì, trong lòng bọn họ đều có thể hiểu được.”

"Đúng vậy a, việc này tôi nhớ kỹ, chúng tôi sẽ chiếu cố đồng chí Cố nhiều hơn.”

Cố Hàn Đình và những người khác sáng sớm hôm sau rời đi. Con cháu họ cũng phải quay lại đi học, Cố Chính Phong đã hết ngày nghỉ phép, hơn nữa, hắn cũng muốn quay về tìm người giải quyết chuyện của đại ca hắn đâu.

Lúc họ rời đi, Cố Chính Phong không ngừng nói: "...Ba, nhớ kỹ, quay lại nói với Giang Kiều đừng chạy lung tung nữa. Bên ngoài đang hỗn loạn. Chuyện này không dễ dàng như con bé nghĩ đâu. Bảo con bé chỉ cần ở nhà đợi tin tức của con là được.”

Cháu gái như vậy, Cố Hàn Đình vừa mừng vừa lo lắng, nhưng ở vấn đề này ông cụ có cùng quan đểm với con trai mình.

"Được rồi, chuyện này ba xuống xe sẽ đi tìm Lão Kiều, con cũng cẩn thận một chút, cuối năm bận rộn cũng đừng về."

Giang Kiều không ngờ ba ông cháu Cố Hàn Đình sẽ quay lại sớm như vậy. Cô nghĩ ông cụ sẽ ở lại với bác cả cả cô thêm vài ngày nữa.

"Ở lại chờ cái gì a? Càng nhìn ta càng cảm thấy khó chịu, nơi đó không phải chỗ tốt. Nếu không phải tình thế bức bách, ta đã muốn đã muốn bác cả cháu rời khỏi chỗ đó."

Kiều Kiệt thở dài: “Đúng vậy, không có tự do, nói cái gì đều vô dụng. Lão Cố, ông đến vừ kịp lúc, tôi định đi ra ngoài với Giang Kiều. Bây giờ ông đã ở đây, tôi cũng không cần phải đến đó nữa."

Cố Hàn Đình ngơ ngác, "Cái gì, hai người các đi ra ngoài, ông sức khỏe tốt không? Hai người đi đâu vậy?"

Kiều Kiệt cười khổ: “Chỉ vì ta đã lớn rồi, nếu không đi, sau này thật sự không thể đi được, nhất định phải về quê hương xem một chút. Ông bạn già, khi nào có thời gian hãy qua xem, Kiều Nhi đã chuẩn bị rất nhiều thứ ở đây, nếu trong nhà thiếu thứ gì cứ tới đây lấy.”

Cố Hàn Đình cau mày nhìn cháu gái, "Kiều nhi, cháu ra ngoài tìm người vì chuyện của bác cháu phải không? Ba cháu nói chuyện này hắn sẽ lo liệu rồi mà."

Giang Kiều cười lắc đầu, "Ông nội, chuyện này có thể ông nội đang hiểu lầm cháu, cháu là cùng ông nội Kiều ra ngoài xem một chút thôi, cũng không có chuyện gì khác, chuyện của bác cháu nhiều năm như vậy vẫn chưa điều tra ra, cháu không nghĩ sẽ có kết quả trong thời gian ngắn."

Đừng lo lắng, ông nội Kiều ở bên cạnh cháu. Ông nội còn có gì phải lo lắng?

Cố Hàn Đình nắm lấy tay cháu gái vỗ vỗ, "Cháu gái, cũng không thể nói một đường làm một nẻo được."

Quay đầu nhìn Kiều Kiệt: "Lão Kiều, ông có thể đi ra ngoài, nhưng phải đảm bảo an toàn và quay lại sớm."

Kiều Kiệt mỉm cười gật đầu, "Yên tâm, coi như Kiều Nhi của chúng ta bị ném đi xa, đứa nhỏ này cũng có thể tìm được nhà của mình. Ai có thể ngờ rằng đứa trẻ này còn có thể giải quyết chuyện của bác mình chứ? Ai, Trước đây tôi còn lo lắng đâu, không nghĩ tới, không nghĩ tới a…”

Giang Kiều cũng không cùng hai ông cụ lải nhải cằn nhằn: “Ông nội, hai ông ngồi xuống đi, cháu trước đi nấu cơm.”

Cố Chí Hiên và Cố Chí Hồng nhanh chóng đứng lên giúp đỡ.

Giang Kiều dẫn hai người vào phòng ngủ của mình: "Hai người nằm nghỉ một lát đi, nhà chúng ta phòng bếp không lớn, không cần đế hai người giúp đỡ, hai anh em ăn cái này trước đi, rất nhanh là có cơm ăn.”

Giang Kiều mang ra rất nhiều đồ ăn nhẹ cho hai anh em, họ cũng ăn một ít bánh ngọt trên tàu. Nói đến đây, hai đứa trẻ càng hứng thú hơn với những loại trái cây mà Giang Kiều mang ra.