Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 148: Lo lắng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ đến lời Nhất Bá Đạt nói với hắn, hắn tâm tình có chút phức tạp, chuyện đại ca hắn xác thực có chút giải quyết, khó trách Kiều Nhi muốn ra ngoài tìm người.

Đừng nói tâm tình hắn có chút trầm trọng, ngay cả Cố Hàn Đình và hai đứa nhỏ cũng không khác là mấy, này nghe nói, và tự mình nghe được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cố Hàn Đình cau mày, thở dài vừa đi vừa nói, "Lão nhị, chuyện của đại ca con có thể xử lý được không? Đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như vậy? Cho dù không tìm thấy, làm một người bình thường thì làm sao, có nhất thiết phải như thế này không?"

Cố Hán Đình thực sự đau lòng con trai cả, năm đó con hắn là một người hăng hái như vậy, nhìn hắn bây giờ xem, nhìn còn già hơn cả một ông cụ, hắn tự hỏi có khi nào con trai hắn là bị quỷ ám hay không?”

Thân là một người em trai, tâm tình Cố Chính Khải hắn có thể hiểu được: “Ba, chúng ta đều là người có tín ngưỡng, oán niệm thì oán niệm, nhưng hắn muốn được tổ chức thừa nhận cùng tán thành, nếu không hắn sống sót cũng sẽ cảm thấy khổ sở… Chờ trở về chúng ta lại nghĩ biện pháp.”

Cố Chí Hiên hai mắt sưng lên vì khóc nhìn chằm chằm Cố Chính Phong, "Chú hai, chuyện của ba ba nhờ cả vào chú, nếu cháu lớn hơn một chút, cháu có thể ra ngoài tìm người làm chứng ba ba của cháu."

Cố Chính Phong vỗ bả vai non nớt của cháu trai mình, "Chí Hiên, nhớ kỹ, trách nhiệm của cháu hiện tại là phải trưởng thành thật tốt, người lớn chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về những chuyện này, hơn nữa trại giam cùng công an bên này đang cố gắng điều tra đó.”

Cuối cùng, Lưu cảnh ngục đã sắp xếp cho người nhà họ Cố ở nhà của Lưu Thái Tường. Thứ nhất, nhà của họ có nhiều phòng hơn, thứ hai, nó cũng gần nhà ga và họ sẽ bắt chuyến xe sớm để rời đi vào ngày mai.

Vợ chồng Lưu Thái Tường thực sự rất nhiệt tình với gia đình họ Cố, đặc biệt là khi biết Giang Kiều mấy ngày trước từng sống ở đây, Cố Chính Phong mấy người không hiểu trong phòng là tư vị gì?

Điều mà suốt nhiều năm qua không ai trong số họ có thể làm được, nhưng một cô gái như Giang Kiều lại làm được.

Hai ba con nằm trên kháng, nhìn bên cạnh hai đứa nhỏ đang ngủ say, cả hai đều không cảm thấy buồn ngủ, có chút chuyện trong thư không nói rõ được, cũng không thuận tiện gặp mặt, nên giờ là thời cơ tốt nhất để nói chuyện tâm sự.

Cố Hàn Đình nằm ghé trên gối đầu, vừa nhìn con trai vừa nói cho con trai mình về tình huống trong nhà, và chuyên sau này gặp gỡ Giang Kiều.

"Ai, lão nhị, dù sao này con có sinh thêm đứa nhỏ nữa hay không, hai đứa bay phải nhớ kỹ cho ba, phải đối sử thật tốt với Giang Kiều, đứa nhỏ này a, dù cho đổi bằng đứa con trai cũng không đổi, sau này chúng ta già rồi cũng chỉ trông cậy vào ba đứa nhỏ này thôi.”

Cố Chính Phong cười khổ nói: "Ba, xem ba nói cái gì, con sao có thể không đối sử tốt với con gái chính mình chứ?

“ Hơn nữa, con bé là bảo bối của con, ba cũng hiểu con và Tĩnh Uyển có bao nhiêu nhớ mong đứa nhỏ mà. Nếu sau này chúng con thực sự có thêm đứa nhỏ khác, cũng không ai có thể thay thế được vị trí cua Giang Kiều trong lòng hai vợ chồng con.”

“Huống hồ, cả hai chúng con đều có một số vấn đề về sức khỏe, muốn đứa nhỏ chỉ sợ là rất khó, chỉ một đứa con thực sự cảm thấy đủ, trước kia con từng nghĩ tối về già phải dự vào cháu trai dưỡng lão đâu.”

Con không ngờ rằng ba sẽ mang đến cho chúng con một bất ngờ lớn như vậy, thật tuyệt khi có ba ở đây!"

Cố Hàn Đình thở dài, "Đều là ba liên lụy tới con, bằng không con đã sớm thăng chức rồi."

"Này, ba lại nói cái gì vậy? Bây giờ như thế này là tốt rồi, con còn có thể mặc bộ quân phục này, con đã thấy rất hài lòng rồi.

Ba, ba ở nhà chăm sóc tốt cho bản thân mình cùng hai đứa nhỏ là được, nếu không được có thể gủi hai đứa nhỏ qua cho con.”

Cố Hàn Đình thẳng thừng từ chối: "Không được, vẫn là câu nói kia, hai người đều là quân nhân, cả ngày đều bận rộn làm việc, sao có thời gian chăm sóc giáo dục con cái."

Cố Chính Hồng ở bên cạnh đang ngủ thì thầm lẩm bẩm. Nghe thấy tiếng đứa trẻ gọi ba mẹ, hai ba con nằm cạnh mắt đều đỏ hoe.

Cố Chính Phong vỗ vỗ đứa cháu trai nhỏ bên cạnh, giọng có chút nghẹn ngào nức nở, "Ba, là chúng ta bất hiếu, mà đến tuổi già còn phải lo lắng chúng ta."

Cố Hàn Đình lau đi những giọt nước mắt, "Ba a, cũng không hi vọng chuyện gì xa vời, anh anh em các con về sau sống thật tốt là được, đừng để ba kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là được, cảm giác này thật khó chịu a.”

Hiện tại ba nằm mơ cũng sẽ mơ thấy hình dáng em trai con trước kia. Hắn là một đứa trẻ ngoan và thông minh, nhưng thế nào hắn lại luẩn quẩn trong lòng? Hai vợ chồng thì giải thoát rồi, nhưng tại sao họ không vì đứa nhỏ nghĩ nhiều hơn một chút.”

Nghĩ tới con trai mình, Cố Hàn Đình cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.

Cố Chính Phong cảm thấy khó chịu, liền vỗ vỗ lưng ba mình: "Ba, đừng suy nghĩ nhiều, cứ nhắm mắt rồi đi tiếp thôi. Lúc lạc mất Kiều nhi, hai vợ chồng con cũng đâu lòng muốn chết, không có biện pháp, ngày vẫn phải chôi qua.”
« Chương TrướcChương Tiếp »