- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân
- Chương 146: Buôn dưa lê trong đại tạp viện
Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân
Chương 146: Buôn dưa lê trong đại tạp viện
Nói đến chuyện này, Tống Liên Phong lắc đầu: “Việc này Giang gia rất kín đáo, người đàn ông đó ta đã nhìn thấy từ xa, tuổi tác so với trước kia trẻ hơn rất nhiều, cụ thể làm nghề gì ta cũng không rõ, đừng nói chỉ có ta nhìn thấy, ngày cả Lý Mỹ Lan cũng đã thấy qua, hôn sự cũng hủy rồi, có phải sắp xảy ra chuyện tốt nữa rồi không?”
Giang Kiều hừ lạnh, "Cháu không nghĩ tới Giang Mai kia vận đào hoa lại tốt như vậy, về phần tốt như thế nào, chúng ta lại từ từ ngồi xem thôi, việc này a, còn nói chưa xong đâu.”
Tống Liên Phong gật đầu, "Thím cũng thấy việc này kỳ quái, Giang Mai không xấu, nhưng con bé này cũng không gọi là xuất sắc. Cháu nói xem con bé này còn chưa có hộ khẩu thành phố, không từ mà biệt, chỉ chuyện cơm ăn thôi, về sau đều là vấn đề.”
Giang Kiều mỉm cười đổ rau rừng cho Tống Liên Phong: “Không quan tâm đến chuyện nhà họ nữa, thím ba, cháu phải đi rồi, có thời gian thì đến ngồi chơi.”
Khi giao đồ cho người lớn nhà họ Ninh, Giang Kiều nhận thấy vẻ mặt không thích hợp của bà cụ trươc khi rời đi, lần trước rời đi, cô thấy bà cụ khí sắc còn khá tốt, như thế nào sau thời gian không thấy, bà cụ tinh thần ể oải không ít là sao?”
“Bà nội Ninh, bà không sao chứ?”
Chu Lâm âm thầm thở dài, cho dù xảy ra chuyện gì, có nói với đứa trẻ này cũng vô ích.
Ông cụ Ninh Chính Đào bên cạnh lên tiếng: “Bà Ninh của cháu, thích làm người tốt, nhưng lại lôi chính mình vào trong rắc rối.”
"Chuyện gì vậy? Có ai đang gây rắc rối cho bà nội Ninh của cháu à?"
Ninh Chính Đào cười khổ: “Cũng không hẳn là phiền toái, bà ấy chỉ nói vài câu tử tế để giúp đỡ người khác, nhưng những lời này không đúng trường hơpj, quên đi, đã như vậy rồi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Cháu gái, khi nào có thời gian hãy viết thư cho Ninh Hạo nhé, cháu trai của ông viết thư hỏi thăm cháu có chuyện gì vậy, nếu không có chuyện gì thì hãy hồi âm lại cho Ninh Hạo.
Ca ca cháu đột ngột đến nơi mới đóng quân, có lẽ vì nhớ nhà nên thằng bé muốn nói chuyện với cháu, nếu không có thời gian cháu khuyên nhủ hắn giúp ông nhé.”
Giang Kiều không hiểu chuyện gì đã xảy ra với bà cụ, chỉ có thể cố gắng ăn ủi bà cụ hai câu, rồi trở về nhà với cái chậu trên tay.
Giang Kiều kể tình huống gia đình họ Ninh cho ông cụ Kiều Kiệt biết, ông cụ nhưng thực ra biêt một số chuyện.
"Chuyện này nha, ông cũng biết một ít đó, giống như cái gì cánh hữu, ông cũng không hiểu đó là cái gì, không có việc gì phải đi báo cao và làm công tác tư tưởng, trước mắt xem ra cũng không phải cái gì đại sự.”
Giang Kiều nghe xong lời này tim đập thình thịch, không biết là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, cô lo lắng sau này sẽ có người đào bới lên.
"Bảo sao, trươc khi cháu rời đi, bà cụ Ninh nói với cháu về sau có thể chiếu cố ông cụ Ninh, thì ra là vì chuyện này.”
Kiều Kiệt thở dài: "Chuyện này của con người chúng ta không hiểu, xem ra tạm thời không có vấn đề gì, cứ như vậy đi, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể giúp đỡ nếu có thể. Bình thường vợ chồng Lão là người sống an phận, không hiểu sao lại dây dưa vào chuyện này?
"Sao con gái họ không lại đây? Mẹ đã đều như vậy, còn không ăn ủi ông bà già?”
Kiều Kiệt bĩu môi lắc đầu: "Ông là không thấy được, cũng không biết là bận thật hay là giả vờ bận nữa?"
Giang Kiều khịt mũi, "Bận? Dù bận đến đâu ba mẹ cũng là quan trọng? Hơn nữa còn có ngày chủ nhật, như vậy cũng không thiếu một ngày nghỉ đi. Bằng không, như thế nào anh Ninh Hạo lại không thích bọn họ, không phải là không có lý do."
Kiều Kiệt cười khổ một tiếng, sống chung sân nhiều năm như vậy, cho dù không muốn hỏi nhiều về một số chuyện, nhưng chính là không chịu nổi thời gian quá dài, chẳng lẽ còn có thể hiểu được chuyện gì xảy ra với gia đình này?
“Ông cụ Ninh cả đời làm giáo viên, đáng tiếc ông cụ chỉ dạy dỗ được con cái người khác, nhưng lại không dạy dỗ nổi con cái của chính mình.
Ai, mỗi nhà đều là có đoạn kinh khó niệm. Đôi khi, nuôi con không phải trả ơn mà là đến chả nợ. Giống như ông, có cháu gái như cháu ở bên cạnh, đến khi chết cũng có người giúp ta mai tang. "
Giang Kiều trừng mắt nhìn ông cụ: "Ông nội, ông đang nói cái gì vậy? cái gì chết với không chết, ông sẽ sống đến trăm tuổi, cháu con ông hiếu thuận với ông nội đủ đâu."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân
- Chương 146: Buôn dưa lê trong đại tạp viện