Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 145: Buôn dưa lê trong đại tạp viện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thôi Trường An và nhưng người khác vừa đi. Ông cụ cầm giấy khen của Giang Kiều, nhìn nó từ trái sang phải, ông nói cháu gái của ông có khả năng như vậy. Đi ra ngoài nhìn bác cả một cái, lại mang về trong nhà cái giấy khen.”

Ông cụ muốn dán giấy chứng nhận lên tường nhưng Giang Kiều đã ngăn ông lại.

"Tốt nhất là không nên. Việc này chỉ có một số ít người trong chúng ta biết thôi. Ông thử nghĩ đi, tại sao cháu lại nhận được giấy khen này? Không sợ vạn nhất, chỉ sợ chuyên xảy ra bất ngờ."

Kiều Kiệt đột nhiên tỉnh tạo lại, vỗ trán mình một cái, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn: "Ta như thế nào lại hồ đò? Chuyện này thật sự không nên công khai, những người đó không dễ chọc vào đâu, không phải sao? Tốt nhất chúng ta nên giữ im lặng là tốt nhất."

“Cháu gái, hãy cất thứ này đi, ôi trời, rõ ràng là vinh quang của cháu gái, nhưng lại không giám thể hiện ra ngoài, thật là khiến người ta nghẹ khuất muốn chết mà.”

Giang Kiều cất đồ đạc đi, vẻ mặt không sao cả: "Có gì mà nghẹn khuất? Cháu vẫn còn hai mươi đồng kia nữa mà? Ông nội, ông cất cái này đi. Ông thấy cái gì thích thì tự mua. Về sau đừng đi khắp nơi xem bệnh cho người ta nữa, ông giờ tuổi cũng không nhỏ, nên ở nhà thật tốt hưởng phúc đi thôi!”

Ông cụ thở dài: “Cả đời ta đi lang thang khắp nơi, cháu đột nhiên bảo ta ngồi một chỗ, ta thực sự không quen a, cứ từ từ thôi, có bệnh ta liền nhìn, thân thể này của ta, trong lòng ta hiểu rõ.”

Giang Kiều thu dọn rau dại và muốn đưa một ít cho Tống Liên Phong và Ninh gia. Không ngờ, cô vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Tống Liên Phong đi lấy cơm trở về, nhìn thấy Giang Kiều, cuối cùng cô cũng tìm được người có thể nói chuyện.

Cô kéo Giang Kiều đi về nhà: "Kiều nhi, mấy ngày nay cháu đi đâu vậy? Thím không nhìn thấy cháu, ông nội cháu nói, cháu ra ngoài thăm họ hàng, hai ông cháu còn có thân thích bên ngoài hả?"

Giang Kiều thở dài: "Cháu có thể có họ hàng gì? Cháu giúp người ta đi thăm thân thích"

Vừa rẽ vào góc phố, cô đã nhìn thấy Lý Mỹ Lan từ trong nhà đi ra: "Này, Giang Kiều, sáng nay thím thấy hai cảnh sát đến nhà cháu, có chuyện gì vậy , cháu phạm phải tội gì à?"

Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Lý Mỹ Lan, Giang Kiều cảm thấy chướng mắt. "Thím, nóng lòng muốn tôi xảy ra chuyện sao? Gia đình chúng ta không thù không oán đi?"

Lý Mỹ Lan nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Giang Kiều nói: "Con nhóc này, sao cháu có thể nghĩ như vậy? Thím của cháu là người như vậy sao? Chúng ta ở cùng một sân. Ta không quan tâm đến cháu sao. Cháu một đứa con nít ranh, sợ cháu gặp phải cái gì phiền toái, không gặp phải thì thôi đi.”

Giang Kiều cười nói: "Cảm ơn thím quan tâm. Không có chuyện gì, chính là bạn bè tới thăm nhà, không có chuyện gì nữa chúng tôi đi trước.”

Nhìn thấy rau dại tươi ngon trong chậu của Giang Kiều, Lý Mỹ Lan mắt xanh biếc. Thứ họ đang ăn cháo không ra cháo, rau không ra rau, nhìn thấy giỏ rau tươi mới, làm cô ta thèm ăn miệng nhỏ nước miếng.

“Kiều nhi, lấy ở đâu được rau này vậy?”

Giang Kiều nhún nhún vai: "Trên núi, thím cũng có thể qua đó hái, thừa dịch trời không có lạnh, thím có thể hái nhiều một chút, quê thím không phải ở nông thôn sao, chạy nhanh trở về hái đi, tôi bận đi trước…”

Lý Mỹ Lan chưa kịp nói gì thì Giang Kiều đã kéo Tống Liên Phong nhanh chóng rời đi.

"Hừ, người này cả thân lười biếng không chịu vận động, Kiều Nhi, trong rừng còn có thứ này sao? Lần trước chúng ta tới đó, đã hái hết hầu như không còn nữa rồi?"

Giang Kiều thở dài: “Không, cháu hái ở sâu trong rừng già.”

Tống Liên Phong nóng lòng muốn chia sẻ bí mật với Giang Kiều khi cô về đến nhà.

"Hả? Bị đánh, bà nội cháu lại quỳ xuống trước mặt người ta?”

Nói đến chuyện này, Tống Liên Phong buồn bực: "Cháu nói xem, đây lại là chuyện gì a? Đừng nói chuyện trước đây bà nội cháu đã làm, đã để cho con cháu của mình có bao nhiêu lo lắng? Bà ta là muốn liên lụy tất cả con cháu trong nhà vào đó.

“Nếu con bé Giang Mai này không muốn, thì phải nói sớm cho họ biết chứ. Tại sao nó lại bí mật hẹn hò với người đàn ông khác? Không, còn để người khác bắt được tại chỗ. Chậc chậc, thật là dọa người a! Bà nội cháu nhưng thật biết chịu nhục, thế mà quỳ trước mặt người ta, một phen nước mắt một phen nước mũi cầu xin người ta, đừng làm ầm ĩ chuyện này ra ngoài.”

“Người ta đồng ý rồi?”

Tống Liên Phong thở dài: “Nói thật, đối tượng trước kia của Giang Mai cũng quá phúc hậu đi, họ không nói gì mà hủy bỏ hôn ước. Lúc trước tiền thu xếp việc làm cho Giang Mai, bà nội cháu phải trả lại, Vương Đại Hoa còn phải bồi thường người ta một ít tiền mới xong. Ai! Suy nghĩ lại, còn không bằng không nhận lại người một nhà này đâu, ruột thịt máu mủ này là cái thứ gì a!”

Giang Kiều thực sự khá tò mò, Giang Mai này đã cặp kè với người đàn ông nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »