Giang Kiều cười nói: "Anh luôn nói chuyện gì vậy? Tôi chỉ thắc mắc, sao anh là người bận rộn như vậy đột nhiên lại rảnh rỗi?"
Kiều Kiệt cảm thấy hơi lo lắng khi nhìn thấy hai cảnh sát đến nhà mình. Hắn là người tuân thủ pháp luật a.
Nhưng nhìn Giang Kiều tựa hồ rất quen thuộc đối phương, ông cụ cũng yên tâm một chút, ít nhất hắn cũng không tới đây gây chuyện.
"Ông nội Kiều, đây là cục trưởng Thôi. Đây là chú Triệu, đều là người quen biết."
Thôi Trường An nhìn thấy Kiều Kiệt, liếc hắn một cái, hưng phấn tiến lên nắm lấy tay ông cụ.
"Chào chú.”
Ông cụ đưa tay định bắt tay Thôi Trường An, nhưng không rõ mục đích hai người này tới cửa, trong lòng vẫn rất bất an.
"Đồng chí Thôi, các cậu đến đây là có việc gì?"
Thôi Trường An đỡ Kiều kiệt ngồi dậy: "Chú, là thế này. Chúng tôi đến đây để trao bằng khen và tiền thưởng cho đồng chí Giang Kiều. Trước đây cô bé đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Giang Kiều ánh mắt sáng ngời nghe: "Chú Thôi, những người đó thật sự có vấn đề sao?"
Thôi Trường An mỉm cười và gật đầu, "Đúng vậy, nếu không có cháu cảnh giác như vậy, nói không chừng bọn cẩu đồ vật đã thực hiện được ý đồ của mình rồi. Vì vậy, cháu là công thần lớn, chúng ta làm sao có thê quên.”
Giang Kiều ngượng ngùng cười nói: "Việc này, cháu cũng không giúp được gì nhiều, chỉ là cháu cảm thấy người này rất đáng nghi."
Thôi Trường An chớp mắt, "Vậy theo như cháu nói, chú là phải thu hồi giấy khen cùng tiền thưởng rồi!”
Giang Kiều chộp lấy thứ trên tay Thôi Trường An rồi nói: "Đều đã gủi tới đây, làm sao có đạo lý mang về, chú Thôi, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?”
Thôi Trường An đương nhiên biết Giang Kiều ý tứ, thở dài nói: “Đáng tiếc, không bắt được thượng tuyến của hắn, đối phương cũng không biết đối phương là ai, về sau chỉ có thể chậm dãi điều tra. Nhưng công thần thì không thể quên, thừa dịp còn họp bàn, chú mang tiền thưởng qua đây cho cháu.”
Kiều Kiệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Thôi Trường An đã lần lượt giải thích cho ông cụ hiểu.
"À, ý cậu nói là Kiều Nhi của chúng tôi đã giúp bạn bắt được đặc vụ?"
Thôi Trường An mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, cô bé này rất thông minh."
Kiều Kiệt cười khổ, gõ gõ trán Giang Kiều: "Đứa nhóc này, sao lúc về lại không nói gì? Vừa rồi ông nội đã rất sốc. Đồng chí Thôi, anh quá khách khí, nhóc con cũng chính là thuận tay giúp vội vàng mà thôi, làm sao có thể để tổ chức tốn kém, giấy khen chúng ta nhận, còn tiền chúng ta cũng không thể nhận.”
Thôi Trường An ngượng ngùng giải thích: "Chú Kiều, số tiền này không nhiều. Nói thật, quỹ của chúng tôi cũng rất eo hẹp nên tiền thưởng đưa ra chỉ là tượng trưng. So với sự đóng góp của Giang Kiều thì không thể so sánh được."
Đại khái ý nghĩa là thế, để dành cho bọn trẻ mua kẹo, cháu còn chờ đứa nhỏ về sau hỗ trợ chúng cháu nữa đây. "
Tiền thưởng không quá nhiều, đúng như trong suy nghĩ của Giang Kiều, hai mươi tệ thực sự không nhiều, nhưng theo sức mua hiện tại thì cũng gần bằng tiền lương một tháng của một công nhân.
Dương dương đắc ý nhận được hai tờ tiền, nói: "Cháu đây không khách khí nữa, cũng không thiếu tần đó tiền, lấy tấm lòng là chính, cảm tạ! Đúng rồi, bác cả cố bên đó chú có tiến triển gì không ạ?"
Nói đến chuyện này, Thôi Trường An thở dài: “Chúng ta đã tận lực điều tra, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, nếu sớm hơn thì sẽ không phiền toái như vậy, nhưng chuyện này cháu cũng đừng lo lắng, chú đã hứa chú sẽ cố gắng hết sức."
Giang Kiều kỳ thực có chút khó hiểu: "Vậy trước đó trại giam đã điều tra như thế nào? Lâu như vậy cũng không làm được gì?"
Thôi Trường An nói không chắc chắn. “Ai biết được, dù sao thì chú Nhất của cháu cũng là sau này mới tiếp quản, chuyện trước đó chúng ta cũng không truy cứu được. Chú Nhất của cháu đã báo cáo chuyện này rồi, có chuyện gì đó khuất tất trong đó, chú cũng không thể nói rõ vào lúc này được.”
Trò chuyện một lúc, Giang Kiều muốn mời hai người ở lại đây ăn trưa.
Nhưng Thôi Trường An làm sao có thể ở lại, "Không được, lát nữa chú phải về, thức cần giao đã được giao, chú là hiểu tâm tư đứa nhỏ cháu, bằng không, còn nhớ thương dài dài.”
“Cháu gái, tiền thưởng thật sự không nhiều lắm, về sau chú sẽ từ từ đền bù cho cháu.”
Giang Kiều mỉm cười xua tay nói: "Không có việc gì, đó cũng là việc cháu nên làm. Nếu chú không ở lại, cháu chuẩn bị cho mấy chú ít đồ, không cho không cần..."
Chú Triệu, lần trước gặp chú đã giúp đỡ cháu rất nhiều, lúc đó cháu thật sự không có điều kiện. Bây giờ cháu nên cảm ơn chú một cách đàng hoàng. "
Kiều Kiệt nói với cháu gái ở một bên: "Là nên cảm ơn chú Triệu của cháu. Nếu không có sự giúp đỡ của chú Triệu, ông già ta chạy đi đâu tìm được cô cháu gái tốt như thế này đây? Đồng chí Triệu thế nhưng không cho từ chối đâu đó!”
Thôi Trường An không khách khí nữa, "Được rồi, tiểu Kiều cho gì chú đều lấy hết, cháu gái lớn hiếu thảo, chú làm sao có thể từ chối.”
Giang Kiều mang ra thỏ khô và gà rừng khô. Chưa kể Thôi Trường An, ngay cả Triệu Kiến cũng không muốn từ chối.
Hiện tại đừng nói thịt, ngay cả cơm đêu không kịp ăn, bọn họ trong lòng muốn nói từ chối, nhưng nghĩ lại trong nhà vợ con, vẫn là xấu hổ nhận đi.”
"Cháu gái, sau này nếu có chuyện gì thì hãy đến gặp chú Triệu nhé. Tiểu Triệu là người của chúng ta."
Giang Kiều vẫn không hiểu anh nói là người của mình là có ý gì, Triệu Kiến cười giải thích: “Chú từng là quân dưới quyền cục trưởng Thôi.”
Giang Kiều hiểu rõ gật đầu: "Vậy thì đúng là người một nhà rôi! Vâng, về sau nếu có việc gì cháu sẽ không khách khí đâu đó.”
Trước khi rời đi, Thôi Trường An còn không quên nói: "Cháu gái, sau này nếu gặp phải người khả nghi, có thể tùy thời liên lạc chú Triệu, nếu có chuyện chú Triệu không giải quyết được có thể gọi trực tiếp cho chú."