Chương 143: Nói chuyện

“Hơn nữa, danh tính của hắn vẫn cần phải xác thực, vẫn là ở lại đó thích hợp, hắn có thể tự mình để mắt tới xẽ tốt hơn.”

“Ai, tôi đã nói rồi, Chính Khải không phải người như vậy, xem đi, tôi thật sự đoán đúng, người này cũng thật là, chuyện lớn như vậy, cũng không hé nửa lời nói cho chúng ta biết.”

Giang Duy Hán trừng mắt với con trai mình, "Với thân phận kia của hắn, có thể nói ra sao? Nếu để cho bọn quỷ tử biết, Chính Khải còn có mệnh không? Đáng tiếc a, chính là ủy khuất lão đại rồi, Hàn Đình a, hai đứa con này của lão thực sự có tiền đồ, lòng mang nghiệp lớn.”

Cố Hàn Đình cười khổ, "Bây giờ tôi hy vọng hắn là một nông đân bình thường. Ít nhất hắn có thể ở nhà chăm sóc vợ con. Bây giờ hiện tại, một nhà này còn có ai…”

Là một người ba, tôi cảm thấy trong lòng mình thật bất lực và bất đắc dĩ.

"Sao lại thở dài? Sau này có thể dẫn đứa nhỏ đi thăm Chính Khải, không biết đứa nhỏ này thế nào, nửa năm nữa cũng sẽ có tự do rồi, muốn quay lại thì quay lại, nếu tốt hơn còn có thể lấy lại được thân phận của chính mình, nếu không được lại quay lại trồng trọt, cùng lắm thì chịu chút mệt nhọc thôi.”

Lát nữa tôi phải đi tâm sự với mấy lão già kia, không khí có vẻ không tốt lắm, còn giúp bọn tiểu nhân vô liêm sỉ, hành động vô pháp vô thiên. Tú Kỳ, giữ chặt chúng, đừng để bọn họ rảnh rỗi, để họ làm việc chăm chỉ đế khi kiệt sức mới thôi, họ sẽ không có thời gian mà quậy phá nữa.”

Giang Tú Kỳ đã nghĩ đến điều này, "Ba, lát nữa con sẽ để bọn khốn nạn này sửa chữa kênh rạch. Hạn hán kéo dài cũng không phải vấn đề lớn. Một khi xây dựng kênh đào, việc tưới tiêu sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái."

Cố Hàn Đình gật đầu đồng ý, "Đây là một ý kiến

hay."

Kỳ thực, hai ba con nhà họ Giang rất tò mò, một cô bé như Giang Kiều sao có thể săn bắt giỏi như vậy, so với lão thợ săn trong thôn cũng không hề thua kém.

"Ai, không có biện pháp a, là do cuộc sống bắt buộc a, rèn luyện từ nhỏ, trước kia là không có cơ hội, giờ có cơ hội, không nghĩ tới kỹ năng còn rất lợi hại, ha ha, cái này cháu cũng không biết phải làm sao a?”

“Nhân tiện, là ai trồng rau trong vườn cho cháu vậy? "

Nói đến đây, Giang Duy Hán mỉm cười tự hào với Giang Kiều, "Ba ông già chúng ta đã cùng nhau làm việc đó. Thế nào? Ông nội không ăn bữa cơm này miễn phí phải không?"

Giang Kiều giơ ngón tay cái lên với ông cụ: "Ông nội Giang, cám ơn tâm ý của ông, ông có thấy miếng thịt treo trên cột không? Hai người quay về lấy một ít đi. Cháu không thể ngang nhiên đưa cho chú, ông tự mình lấy đi, sẽ không phải vấn đề gì lớn.”

Giang Tú Kỳ cười chỉ vào Giang Kiều: "Cháu gái, thật là quỷ linh tinh quái, chú cảm ơn trước, có thời gian thì xuống chơi, không có việc gì chuẩn bị nhiều chút, về sau chú và ông nội cũng có thê dính chút ánh sáng từ cháu."

Chú, hai ngày nữa chú thu dọn đồ đạc rồi đi thăm Chính Khải đi, đều xa nhau nhiều năm như vậy, đâu chỉ chú muốn, ngay cả đứa nhỏ cũng nhớ ba của mình, chắc hắn cũng nhớ nhà lắm, chú mang theo đứa nhỏ, hắn cũng có thể yên tâm mà đợi ở nơi đó.”

Cố Hàn Đình gật đầu, "Đi, trong nhà bên này ta cũng mặc kệ, cháu sắp xếp đi.”

Ăn uống xong, hai người rời đi trước. Giang Kiều đưa trứng luộc cho Cố Hàn Đình mang đi, để họ ăn lót dạ khi bọn họ đói bụng.

"Ông nội, còn lại cháu để ở trong kho mật, ông muốn ăn thì đến lấy. Ông nhớ đừng để bị hỏng. Cháu cũng để muối thịt và trứng. Ông nhớ ăn nhé. Ngày một chúng ta cùng nhau đi."

Giang Kiều chỉ cho Cố Hàn Đình và Cố Chí Hiên nơi cô cất giữ đồ đạc.

"Sau khi những thứ này khô, cháu sẽ để lại một ít cho ông. ông có thể nướng chúng khi bạn muốn ăn. Cháu cũng sẽ lấy một mang đi.”

Giang Kiều và Kiều Kiệt lại lên núi vào ngày hôm sau, sau khi thu thập đủ, họ khởi hành sớm vào ngày thứ ba cùng với Cố Hàn Đình, người sẽ gặp con trai họ.

Ông cụ không cần được Giang Kiều chỉ dẫn, điều này giúp Giang Kiều bớt gặp rắc rối.

Sau khi tiễn ông nội và anh em họ ra xe, Giang Kiều vẫn là mang túi lơn túi nhỏ đưa họ mang theo, bên kia tình huống còn không bằng bên này, lo trước khỏi họa, chuẩn bị nhiều một chút cho bọn họ và bác cả.

Vừa đưa Cố Hàn Đình đi, Giang Kiều không ngờ rằng Triệu công an sẽ cùng Thôi cục trưởng tới cửa.

"Ôi chúa ạ, cháu không nhìn lầm đi? Chú Thôi, mọi người sao lại đến đây?"

Thôi Trường An cốc trán Giang Kiều: "Cháu gái, không chào đón chú sao? Chú không thể đến đây sao? Cháu có thể đi, còn chú thì không thể đi sao? "