Chương 142: Nói chuyện

Cháu gái, chúng ta hãy chuẩn bị thêm rau dại, củ cải cũng theo khẩu phần. Hai ông cháu ta là có thể đủ ăn, nhưng trong sân viện của chúng tôi vẫn còn nhiều người quen, như bà cụ Ninh, thím ba của cháu, hay ngay cả Vương Đại Hoa, chúng ta cho dù không muốn nghĩ đến, vạn nhất sự việc xảy ra, người ta đến nhà yêu câu giúp đỡ, chúng ta còn có thể không giúp sao?”

Giang Kiều thản nhiên nói: "Giúp, có thể không giúp sao, người khác có thể mặc kệ, nhưng mà bà nội kia của cháu, như thế nào cũng không thể mặc kệ bà ấy chết đói phải không, khác không có, rau dại chúng ta có a, ông nội, ông ở đây hái, cháu đi sâu vào bên trong, có thứ gì tốt, hoặc không có, cháu hái trái cây dại cũng được, đói bụng cũng có thứ lấp lửng dạ a.

Ông cụ gật đầu: “Cẩn thận, hiện tại chúng ta cũng ở gần bên trong rồi.”

Kiều Kiệt làm việc không hề chậm trễ, nhìn cháu gái đi vào, ông cũng đang hái rau dại và thảo dược, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ điều gì đó.

Giang Kiều đương nhiên hiểu lời vừa rồi của ông cụ là có ý gì, ông cụ sợ sau này cô sẽ còn dây dưa cới cái nhà đó.

Nằm mơ đi, Vương Đại Hoa có thể giúp đỡ, nhưng điều đó là có hạn. Cô không phải là Giang Kiều năm đó, ban đầu cô có ấn tượng tốt, nhưng lại bị đối phương phá hủy hoàn toàn.

Bên trong rừng già có khá nhiều thứ, Giang kiều gặp gì thu cái đó, cô sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi. Có nhiều đồ trong túi cố mới có thể muốn ăn gì thì ăn.

Rau dại , thật ra cô không hái nhiều lắm, trong không gian của cô không hề thiếu, rau rừng khô làm sao ngon bằng rau tươi.

Nhưng có đồ ăn cô sẽ không buông tha, ông nội đã nói rồi, năm sau cô và ông nội kiều ăn uống phải tem tém lại, sẽ không được ăn uống thỏa mái, nhưng cô chính là cô không thể ngăn lại tâm tư của chính mình.

Nếu tối nay không lo chuyện mời khách, cô gần như không thu được móng vuốt của mình.

"Kiều nhi, Kiều nhi, đến giờ phải trở về rồi.”

Tiếng ông cụ từ phía xa truyền đến, Giang Kiều đáp lại vài tiếng rồi vội vàng quay lại, xách đồ trong giỏ lên.

Kiều Kiệt nhìn thấy, trên mặt tràn đầy ý cười: "Cừ thật, cháu gái ta thật là lợi hại, lần này chúng ta làm nhiều thịt khô một chút đi.”

Giang Kiều gật đầu, "Vâng, chúng ta làm ngay trong nhà ở đây đi, Bằng không, chúng ta quay về, Lý Mỹ Lan kiểu gì cũng sẽ để mắt tới chúng ta."

Ông lão buồn cười xoa đầu cháu gái: "Đứa nhỏ này, chỉ có cháu tinh quái, đi thôi, dù sao chúng ta có thời gian, ngày mai hãy quay lại."

Buổi tối, Giang Kiều làm một bữa tối thịnh soạn, hôm nay có thu hoạch lớn, làm một mâm cơm toàn là thịt, Giang Duy Hán ngồi uống rượu cùng Cố Hàn Đình, hỏi thăm tin tức của Cố Chính Khải.

Không ngờ, uống được nửa đường, Giang Tú Kỳ mới tới.

"Tốt lắm, nhanh như vậy đã xắp ăn xong, may mà tôi đến kịp, bằng không, tôi tới bữa cơm này.”

Giang Kiều chạy vào trong nhà lấy bát đũa cho hắn, vừa ăn Giang Tú Kỳ vừa thở dài: “Tôi đến đây cải thiện một chút, thành thật mà nói, đại đội bên này lương thực dự chữ không còn nhiều lắm, tôi còn đang cân nhắc, dừng lại nồi cơm chung, cứ ăn uống như vậy, sớm muộn gì cũng ăn đến phá sản.

Cố Hàn Đình lắc đầu, "Cái này không thể nói bậy a, nhiều thì có cách ăn nhiều, ít thì có cách ăn ít. Chúng ta trộn nhiều đồ vào, trước hết phải vượt qua mùa đông này, rồi lại tham khảo những đại đội khác, xem bọn họ là ý tưởng gì?”

Giang Tú Kỳ nhấp một ngụm rượu, nói: "Quên đi, bọn họ không bằng chúng ta bên này đâu, có nơi còn chưa thu hoạch đến, tôi cảm thấy thời tiết không đáng tin cậy, vạn nhất, một hồi mưa to xuống, cái gì cũng xong hết.”

Giang Duy Hán hừ lạnh một tiếng: "Những người đó vẫn đang trông cậy vào bên trên trợ cấp lương đâu. Họ nói rằng những nơi khác có mùa màng bội thu, có thể cứu trợ chúng ta. Bọn họ là đang nằm mơ giữa ban ngày đi.”

Họ không phải là những kẻ ngốc. Họ đã đọc báo, họ cả đời làm ruộng, bọn họ có thể không biết sản lượng mẫu đất có nhiều ít.

Ở đội của họ thì không sao, con của hắn nói thật, báo thật, nhưng ở nơi khác thì không đảm bảo. Ai báo cáo quá mức thì cứ chờ đi, việc này đã làm giảm sản lượng, còn những ai báo cáo quá mức giờ muốn đầu thai lại thì cũng đã quá muộn!

"Khụ, không nói tới những kẻ bất hạnh này, tới, uống rượu ăn thịt. Chúng ta đang nói chuyện Chính Khải, cậu cùng nghe đi.”

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Giang Tú Kỳ cuối cùng cũng hiểu được lần này mọi người đang nói tới chuyện gì.

Vừa ăn vừa gật đầu: "Chú ơi, cháu nghĩ nên ở lại bên đó thì tốt hơn. Ai cũng đều hiểu, nếu như trở lại, biết sắp xếp làm việc gì? Chẳng nhẽ lại là trồng trọt?"