Chương 141: Lo lắng

Giang Kiều sửng sốt: "Bà ấy thực sự làm như vậy? Trước đó không phải bà ấy đã nói là không thể làm con trai hi sinh của mình phải xấu hổ sao? Tại sao bà ấy giờ lại lợi dụng chuyện này?"

Kiều Kiệt cười lạnh nói: “Đó là bởi vì cháu không phải cháu gái ruột của bà ta, hơn nữa bà ta càng không coi cháu là cháu gái, sau này cháu sẽ gả ra ngoài, làm sao có thể dùng danh nghĩa con trai đã chết của bà ta được!”

Bây giờ thì khác rồi, theo Vương Đại Hoa, việc dùng danh nghĩa của con trai út đã hi sinh, có thể đổi lấy đổi lấy tài phú cho cả nhà con cả là đáng giá. "

Giang Kiều cười khổ nói: "Bà cụ cũng thật giỏi tính toán. Bất quá, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta nữa, dù bà ta có âm mưu thế nào đi chăng nữa. Ông nội mau vào đi, đại ca đi đóng cửa lại đi."

Giang Kiều và Cố Chí Hiên nhanh chóng mang đồ ăn lên, Giang Kiều không đành lòng nhìn đồ ăn từ căng tin mang về, so với những gì cô trước đó, bánh bột ngô không chỉ là bánh bột ngô, bên trong đã phải độn rất nhiều rau cỏ, đồ ăn kèm không tính thực chất, một giọt dầu cũng không nổi váng, một tô hầm lẫn lộn

“Mọi người hiện tại phải ăn cái này?”

Cố Hàn Đình thở dài, "Có cái này ăn đã là tốt rồi, chỉ sợ thời gian nữa cái này ăn cũng không nổi đâu, dù sao hiện tại bận trồng lúa mì, tiêu hao sức lực còn có thể ăn đến thứ này, chờ thời gian nữa, có khi chỉ có thể uống cháo loãng thôi.”

Kiều Kiệt xua tay nói: "Quên đi, không nói chuyện này nữa, vừa ăn vừa nói. Cháu gái, nói cho ông nội cháu biết tình hình của bác cả cháu đi."

Giang Kiều kể, ông cụ Hàn ỏ bên vừa ăn vừa nghe, Cố Hàn Đình nghe tin nửa năm nữa con trai sẽ về, ông cụ gần như không cầm được đũa.

Nhưng sau khi nghe Giang Kiều giải thích tiếp, ông cụ vừa nghe vừa gật đầu nói: "Cháu gái, làm khó cháu. Làm như vậy vừa để bác cả cháu có việc làm, nếu hắn trở lại, trừ bỏ trồng trọt không còn đường ra nào khác.”

Chờ gieo trồng kết thúc, ông sẽ xin phép đội trưởng đưa anh trai và em trai cháu đi thăm bác cả của cháu.”

“Ông có muốn cháu đưa ông đến đó không?”

Ông cụ lắc đầu: "Không cần, ông nội cháu cũng không vô dụng đến mức đó, ông biết chỗ đó."

Giang Kiều kể cho cô nghe về hai gia đình mà cô quen biết. Nếu ông cụ và những người khác đến thì họ có thể ở lại nhà họ Lưu.

“Ai, ta thực không nghĩ tới, con trai lớn của ta lại là làm việc ngầm, trước kia ta còn thực sự hiểu lầm đứa nhỏ này, thiệt thòi cho con ta rồi…!”

Kiều Kiệt ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ông bạn già, đừng suy nghĩ nhiều, con trẻ có kiên trì và ý tưởng của chính mình, chỉ cần đứa nhỏ không việc gì, cái gì đều tốt. Hơn nữa, cháu gái đã mở đường cho bác cả của mình rồi, tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.”

Cố Hàn Đình cũng không lạc quan lắm, "Tôi hy vọng đi, năm sau tôi tôi xem thời tiết rất khác thường, Kiều đại ca, nếu có thể nên chuẩn bị nhiều lương thực chút.”

Giang Kiều kinh ngạc nhìn ông cụ: “Ông nội, ông cũng thấy vậy sao?”

Cố Hàn Đình cười nói: "Thời điểm đến sẽ biết, chuẩn bị còn tốt hơn là không."

Kiều Kiệt gật đầu đồng tình, "Tôi cũng nghĩ vậy, cháu gái. Nếu không có việc gì thì ra ngoài nhìn xem, có thứ gì mua bán được, chúng ta sẽ mua mang ra cho ông nội cháu một ít."

Giang Kiều cười nhẹ: "Yên tâm đi, nếu có cơ hội, cháu nhất định. Ông nội, cứ ăn thoải mái đi, hết rồi con vẫn sẽ mua được."

“Ông nội Kiều, lát nữa ông đi nhà ông nội Giang mời ông buổi tối đến nhà ăn cơm. Cháu đã chuẩn bị quà rồi, lát nữa ông mang qua cùng luân, ông nghĩ sao ạ.? "

Cố Hàn Đình gật đầu, "Được, buổi tối chúng ta lại qua."

Ăn uống no nê, cả ba người không dám ở lại đây nữa mà về nghỉ ngơi vì buổi chiều còn phải làm việc.

Giang Kiều nói với ông cụ Kiều: "Ông nội, buổi chiều chúng ta hãy vào rừng hái thảo dược nhé. Nhân tiện, xem chúng ta có thể bắt được con gì không?."

Ông lão không phản đối sau khi đi mời Giang Duy Hàn, hai ông cháu sách giỏ lên núi.

Giang Kiều phát hiện trong núi dường như có ít sản vật hơn trước.

Kiều Kiệt là người cho cô đáp án: "Ai, mùa màng không tốt, đều tới nơi đây tìm kiếm sản vật, cháu nghĩ nó đi đâu, mọi người cũng không ngốc, đều âm thầm chuẩn bị đó, cháu có thấy không, rau dại đều chụi lủi hết sao, họ đều hái về phơi nắng đó, tích trữ sau ăn thay cơm đó.