Chương 139: Lo lắng

Lý Mỹ Lan cũng là người hay buôn chuyện, trong đại viện không ai nguyện ý cùng cô ta nói chuyện, mà cũng không tìm thấy ai lúc này, nhìn thấy Tống Liên Phong còn không vui vẻ nói chuyện.

Tống Liên Phong trong lòng hiểu rõ, nhưng cô sẽ không nói ra trước mặt Lý Mỹ Lan.

Tuy nhiên, cô vẫn rất ngạc nhiên khi nghe những gì đối phương nói. Cô không ngờ rằng cô gái Giang Mai lại không hề kiêng kị gì

"Chị dâu, sao con bé đó lá gan lại lớn như vậy, đã định hôn rồi còn chộm cùng người đàn ông khác hẹn hò. Chậc chậc, Vương Đại Hoa này bình thường nhìn có vẻ khá thành thật, đáng tiếc..."

Tống Liên Phong cười khổ nói: "Đáng tiếc, con bé này cũng không phải bà ta dạy. Ôi trời, so với Giang Kiều đúng là một trời một vực, chị xem Kiều nhi chung sống với ông cụ Kiều không tốt à, tính tình con bé tốt như vậy, chỉ tại cái nhà đó chèn ép con bé, chờ đi, còn rất nhiều kịch hay xem đó.”

Lý Mỹ Lan nhìn quanh bốn phía, sau đó lén nói: “cô có nghĩ con bé đó có trộm theo cái người đàn ông kia không?”

Tống Liên Phong lắc đầu, "Tôi làm sao biết được? nếu chị không nói cho tôi biết, tôi còn không biết chuyện này đâu.

Chậc chậc, thật không nói nổi, tôi đi đây, chờ rảnh nói chuyện với chị sau.”

Giang Kiều không biết hai người này cũng biết về chuyện của cô gái Giang Mai này. Hai ông cháu về thôn từ sáng sớm, trong chuồng bò không có ai, đừng nói người, ngay cả gia súc cũng không có.

Cô đi hỏi thăm thì mới biết mọi ngươi đều ra đồng làm việc: “Thu hoạch mùa thu chưa xong sao?”

"Ai nha, không phải còn phải trồng lúa mì sao? Buổi trưa họ sẽ về."

Triệu Tú Hà nghĩ tới trứng, lần trước cô ta còn chưa đưa hết, cuối cùng Giang Kiều cũng tới.

"Giang Kiều, tối nay cháu có ở lại đây không? Tối nay dì đi tìm cháu nhé?"

Nhìn thấy đối phương nháy mắt, Giang Kiều mỉm cười gật đầu: "Được, dì, vậy cháu đợi dì."

"Cháu gái, ông đi nhìn đồng ruộng xem, cháu về nấu cơm đi. Cả buổi sáng làm việc cật lực thế này, thể lực ai cũng sẽ không chịu đựng được, trưa cháu nhớ nấu thêm cơm nhé."

Hai ông cháu tới đây có cõng theo lương thực, Giang Kiều lấy chìa khóa nhà cũ rồi mới trở về.

Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng không biết ai đã giúp bọn họ trồng rau dưa trong sân vườn, vừa lúc thuận tiện cho Giang Kiều hái nấu.

Giang Kiều mà vào bếp, chắc chắn là sẽ tốn kém, trong từ điển của cô không có từ tiết kiệm đồ ăn, vất vả sống lại một đời, còn bạc đãi chính mình, chẳng phải là sống uổng phí sao?”

Hơn nữa, trong không gian có rất nhiều thứ, không ăn giữ lại làm chi, cũng không để lại rồi sinh sản thêm được.

Huống hồ đều được dùng cho người thân của cô, cho nên cô lại càng không cần tiết kiệm.

Tuy nhiên, trước tiên cô kiểm tra kho ngầm, bên trong đồ đặc cũng đã đυ.ng qua, nhung chỉ dùng đi rất ít, trước cô nhồi thêm đồ đặc vào, rồi mới bắt tay vào nấu nướng.

Kiều Kiệt chậm rãi tìm được Cố Hàn Đình, Cố Hàn Đình theo ở phía sau mọi người làm việc, hắn đang đào một số loại thảo mộc ở rìa ruộng, thỉnh thoảng trò chuyện với các thành viên xung quanh.

Kiều Kiệt không nói chuyện với Cố Hàn Đình ở nơi công cộng. Hai người chỉ nhìn nhau.

Cố Hàn Đình là ai? Lão nhân tinh a, ánh mắt Kiều Kiệt cùng lần này đến thăm, khiến hắn lập tức ý thức được cháu gái của mình đã trở lại.

Dù trong lòng sốt ruột, nhưng Cố Hàn Đình vẫn cố gắng làm việc đến tận trưa.

Hai đứa trẻ Cố Chí Hiên và Cố Chí Hồng hiện đang đi học. Trước đây, vì cháu trai luôn bị bắt nạt ở trường nên Cooa Hàn Đình không còn cách nào khác là phải ở bên cạnh và đích thân dạy dỗ hai đứa.

Nhưng nhìn cháu gái lớn lên, ông cảm thấy ý nghĩ trước đây của mình là sai lầm, dường như là để bảo vệ đứa trẻ, nhưng cũng khiến đứa trẻ phải học cách đối mặt với nghịch cảnh, tại sao hai đứa cháu trai của ông không thể?

Sau khi an hem Cố Chí Hiên tan học, hai anh em chạy thật nhanh về lấy hộp đi lấy cơm trưa cho ông nội ăn. Không ngờ khi đi ngang qua nhà cũ, họ thấy cửa đang mở.

Nhìn thấy Giang Kiều bận rộn trong sân, hai anh em hưng phấn chạy vào: "Kiều Nhi, Kiều Nhi, em về khi nào? Ba anh như thế nào?"

Cố Chí hiên hào hứng kéo Giang Kiều đến hỏi về ba mình. Hẵn đã nhiều năm không gặp. Hắn nói không muốn là nói dối, hắn chỉ có thể trộm nhớ ở trong lòng, hắn sợ mình nói ra sẽ khiến ông nội khổ sở.

Lúc trước nghe em gái họ đến thăm ba mình, hẵn mỗi ngày đều mong chờ, hy vọng em họ sẽ sớm quay lại để hắn biết chuyện gì đang xảy ra với ba của mình.

Giang Kiều có thể hiểu được tâm tình của anh họ, hắn là con trai, hắn từ nhỏ còn chưa từng gặp ba của mình, làm sao mà không nghĩ nhớ cơ chứ.

"Anh, đừng lo lắng, anh đến căng tin lấy đồ ăn trước, nếu anh không đi lấy đồ ăn, người khác sẽ hoài nghi. Không cần nhiều, ở nhà em đều mang cho mỗi người một phần. Chờ ông nội về, Chúng ta hãy cùng nhau nói nói chuyện của bác cả. Bác cả rất tốt, lần này em đến, là muốn hỏi một chút ông nội cho anh và em trai đến thăm bác cả.”

Cố Chí Hiên hưng phấn, dùng đôi mắt to đẹp nhìn Giang Kiều: "Thật sao? Em gái, em không lừa anh đấy chứ?"

Giang Kiều vỗ vỗ hắn, "Em có thể lừa gạt ai đây? Việc này có thể mang ra đùa sao? Mang hộp ở đây đi lấy cơm đi. Em trai ở nhà chờ, đây anh mau đi căng tin lấy đồ ăn đi.”

Cố Chí Hồng ngoan ngoãn gật đầu, "Chị, em không đi. Em sẽ ở lại với chị, nhưng liệu người khác có nhìn thấy không? Ông nội nói chúng ta không thể để người khác nhìn thấy chúng ta đi quá gần chị."