Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 138: Nặng tự ngàn cân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi ông lão nghe nói cháu gái mang đồ ăn về, trực giác nói cho ông rằng là do vợ chồng Cố Chính Phong cho.”

"Đúa nhóc này, đồ ăn lần trước để ở nhà còn chưa ăn hết, cháu còn mang lương thực về làm gì? Hai người chúng ta ăn rất ít, còn đủ ăn."

Giang Kiều tình cờ hỏi về vụ thu hoạch mùa thu ở đây.

Nhắc đến chuyện này, Kiều Kiệt liền tức giận: “Đừng nhắc tới, đám khốn nạn này suốt ngày biết luyện thép, thậm chí còn không quan tâm đến hoa màu trên đồng ruộng. Thôn Cố gia còn tốt một chút, ít nhất đội trưởng ở đó còn lo lắng chuyện này. Ở địa phương khác coi như xong đời, trời như vậy hạn hán, mùa thu đến cái gì cũng không, bọn họ không sợ một hồi mưa to, cái gì cũng không còn.”

Cháu gái, ông nội đang nghĩ tới chuyện này. Nhà mình nên tiết kiệm chút lương thực đi. Hai ông cháu ăn ít lại sẽ gửi cho ông cháu, bên đó khổ hơn nhiều. Nghe nói năm này kém xa năm trước, phải giao lương thực nộp thuế rồi, phỏng chừng thừa không lại cái gì."

Giang Kiều thở dài: "Ông nội, ông có thể ăn thoải mái, không cần lo lắng chuyện đó. Ông nội bên đó cháu sẽ tìm cách, chỉ cần có tiền, chúng ta vẫn có thể mua đến lương thực. Người thông minh so với chúng ta có rất nhiều, chỉ sợ đã sớm tích trữ, yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ."

Ông cụ đi hâm cơm, đứa nhỏ mang rất nhiều thứ về, một khối thịt lớn, gạo, mì, dầu, còn có một ít thức ăn chín, hắn là không rõ lắm đứa nhỏ là như thế nào mang nhiều như vậy về, trong lòng còn âm thầm thở dài, thật là làm khó con bé rồi.”

Giang Kiều dọn dẹp phòng một lát, lúc đi ra, ông cụ đã chuẩn bị xong đồ ăn.

"Ông nội, sao cháu lại cảm thấy sân viện nhà chúng ta yên tĩnh thế này? Mọi người đi đâu rồi?"

Ông lão thở dài: “Hôm nay khai thác thép nên chúng ta đều qua xem náo nhiệt và họp mặt. Căng tin cải thiện cuộc sống. Cứ ăn kiểu này, sớm muộn cũng đi cướp tiệm vàng thôi.”

Ba mẹ cháu bên kia như thế nào, khá tốt phải không? "

Giang Kiều kể ngắn gọn cho ông cụ nghe về ba mẹ cô bên đó, sau đó nói chi tiết về tình huống hiện tại của Cố Chính Khải.

"Cái gì, cháu nói bác cả cháu sẽ sớm trở về hả?"

Giang Kiều cười gật đầu, “Nếu bác ấy có thể chịu đựng nửa năm nữa là được về nhà, nhưng bạn bè bên kia sẽ giúp sắp xếp công việc ở đó, bác ấy có thể tự do đi lại. Bác ấy về cũng có thể làm được cái gì, ông nội cháu bên này tình huống, bác ấy ở lại bên đó so với ông nội cháu bên này tốt hơn nhiều.”

Ông cụ thật sâu thở dài: "Đúng vậy, người đã bị nhốt ở nơi đó lâu như vậy, trở về có thể làm được gì? với thân phận như vậy, ở lại bên đó sẽ tốt hơn là về bên này, ở lại trại giam có được một công việc còn rất tốt.”

Cháu gái, mai chúng ta đến báo tin vui cho ông nội cháu nhé. Nếu có thể, chúng ta có thể sắp xếp đi thăm bác cả của cháu đi.”

Giang Kiều do dự một lúc rồi nói cho ông cụ biết danh tính thực sự của bác cả mình.

Kiều Kiệt trợn tròn mắt: "Ý cháu là, chú của cháu là người tốt?"

Giang Kiều gật đầu, “Bác ấy không chỉ là người tốt, bác ấy hẳn là phải được nhận đãi ngộ tốt nhất, chính là hiện tại không ai có thể chứng minh tình huống của bác ấy, cho nên cháu muốn giúp bác cả tìm những người này, không thể nào cứ để bác ấy nhận không ủy khuất này được.”

“Ông nội, có thể vài ngày tới cháu lại phải ra ngoài. Ông đừng lo lắng, cháu biết cháu là một cô bé, nhưng những chuyện cần chú ý, thím ba đã nói cho cháu biết rất nhiều rồi, cháu sẽ bảo vệ tốt chính mình.”

Ba mẹ cháu bên kia kia ông nội phải giúp cháu đánh yểm trợ. Họ không đồng ý, cháu có thể hiểu cảm giác của họ, nhưng cháu không muốn chú cháu ngồi tù mười năm một cách vô ích. Đời người còn có bao nhiêu cái chục năm. "

Lúc này Kiều Kiệt lại thở dài một hơi, "Chuyện bác cả cháu, nói lương tâm, ta nghe xong đều đồng tình hắn, rõ ràng là người tốt, nhưng lại chịu đãi ngộ như ậy thì quá thiệt thòi.”

Cháu gái, ông nội vẫn là câu nói kia, yên tâm lớn mật đi làm, bảo vệ tốt chính mình, ông nội biết cháu có bản lĩnh, đi ra bên ngoài, dấu giếm bản lĩnh chính mình, không phải chuyện gì xấu.”

Kiều Kiệt không ngu ngốc. Mặc dù cô cháu gái nhỏ này sống với ông chưa lâu, nhưng đứa nhỏ này là người sẽ làm đại sự, hắn là càng ở chung càng kinh ngạc a, nhỏ như vậy còn có thể làm đên như vậy, trưởng thành rồi còn có thể phát triển đến mức nào a?”

Hắn là sợ a, sợ có người sẽ nhắm vào đứa trẻ này.

Giang Kiều lần này trịnh trọng gật đầu: "Ông nội, cháu nhớ rồi, sau này cháu sẽ điệu thấp làm việc, lần này cháu không thể suy nghĩ quá nhiều về chuyện của bác cả cháu. Nguyên nhân chính là do hoàn cảnh của bác ấy quá đặc biệt, hơn nữa bác ấy còn là con trai của ông nội bên kia, cháu là xúc động nên mới cùng đối phương nói chuyện. Lần tới cháu sẽ không như vậy nữa.”

Hai ông cháu vừa ăn vừa nói chuyện, chờ ăn cơm tối, ông cụ gọi Giang Kiều đến phòng của mình.

"Cháu gái, cháu giữ cái này trước. Ông nội đã già rồi, không biết sống được bao lâu. Cháu giữ cái này trước. Sau này ông nội có thời gian sẽ hướng dẫn cháu từ từ. Dù con có học được bao nhiêu đi nữa, biết thì tốt hơn là không biết.”

“Nếu ông nội không kịp thời dạy dỗ cháu, sau này có thể tìm sư phụ tiếp tục học tập. Cháu thật sự có tài ở lĩnh vực này, ông nội không muốn cháu lãng phí tài năng này. "
« Chương TrướcChương Tiếp »