Chương 137: Người đi, tên tuổi ở lại

Giang Kiều từ trong túi lấy kẹo ra đưa cho cô bé: "Nào em gái, để chị mời em ăn kẹo, em còn thấy đau không?"

Cô bé vui vẻ lắc đầu: "Chị Kiều Nhi không còn đau nữa, em đi dạo được không?"

Giang Kiều gật đầu: “Được, nhưng cứ từ từ đi, đừng để vết thương hở ra.”

Dì ơi, cháu mang hai bao điểm tâm về, một bao cho dì, một bao lát nữa thăm bệnh cho bà cụ Lưu cháu sẽ mang đi cho bà cụ. Hai ngày nay cháu bị trễ nên bây giờ cháu sẽ đi qua luân. "

"Cháu đã ăn chưa?"

Dì Lưu vẫn còn lo lắng, nếu không biết Giang Kiều cùng cục trưởng trại giam vào thành, hai vợ chồng suýt chút nữa đã ra ngoài tìm người.

"Ăn rồi, ăn rồi, cháu đi đây.”

Nhìn thấy Giang Kiều chạy ra ngoài, dì Lưu cảm thấy gia đình họ thật may mắn khi gặp được cô bé Giang Kiều này.

Mẹ của cảnh ngục Lưu cũng đang nghĩ như vậy, bà cụ cảm thấy bây giờ mình càng ngày càng khỏe hơn, cánh tay gần như không còn run rẩy, mặt mũi cũng dần khá hơn, tuy rằng lớn tuổi, không chú trọng xấu đẹp, nhưng mà miệng mũi lệch lạc ảnh hưởng đến cuộc sống, cô bé đén thể coi là cứu bà khỏi đau khổ.

Sau khi Giang Kiều thăm Cố Chính Khải xong, lại đây cũng chính là nói lời từ biệt với mọi người, bà cụ bên này cung không sai biệt lắm, cô cũng chuẩn bị tốt thuốc thang cho bà cụ

Nhưng bà cụ không muốn cô rời đi, bà nắm tay Giang Kiều và rơi nước mắt.

"Tiểu Kiều Nhi, sau này có thời gian thì hãy đến đây. Bà nội đã nhận được ân huệ lớn như vậy từ cháu, ta cũng không biết phải báo đáp cháu như thế nào."

Giang Kiều vỗ vỗ tay bà cụ: "Bà Lưu, bà đừng nói thế. Gặp nhau là duyên phận, hãy coi cháu như con cháu trong nhà. Hơn nữa chú Lưu cũng đã giúp đỡ cháu rất nhiều, nếu có cơ hội nhất định sẽ quay lại gặp bà."

Dì Lưu con dâu của bà Lưu thậm chí còn chuẩn bị trứng cho Giang Kiều. Đây là thứ duy nhất trong nhà có trong tay lúc này.

Nếu là đồ dùng Giang Kiều sẽ nhận, sau khi cô đi rồi hai gia đình phát hiện ra tiền bị cô để ở bệ bếp.

Năm đó là một năm gầy gò, Giang Kiều không có gan nhận thứ này của người khác, chi tiêu của gia đình đều phụ thuộc vào thứ rác rưởi này, nói là ngân hàng cũng không quá lời.

Giang Kiều mang theo đồ đạc của mình rời đi, trước tiên đến nhà họ Nhất trong thành, để tặng một ít trứng, Nhất Bá Đạt thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Cô đưa phần còn lại cho nhà họ Thôi. Sức khỏe của nàng dâu cục trưởng Thôi không có gì nghiêm trọng, chính là bệnh hậu sản, sau khi sinh đứa bé, thân thể quá đỗi mệt nhọc, cô để lại phương thuốc, để cho cô ấy uống một tháng, nhìn xem hiệu quả, bệnh này phải chậm dãi điều trị, bất quá cô đến có tặng một cây nhân sâm, thứ này trong không gian cô ấy có rất nhiều, hơn nữa cô ấy cũng để lại hạt giống và được cô ấy trồng rất nhiều trong không gian.

Vợ của giám đốc Thôi cũng không rõ ràng, một đứa trẻ có thể biết được điều gì? Nếu không có nhân sâm Giang Kiều đưa cho anh trước khi anh rời đi, cô sẽ không thử.

Không ngờ sau khi uống đơn thuốc của Giang Kiều được một tháng, cơ thể cô dần dần hồi phục, nhưng đây lại là câu chuyện của sau này.

Lần này Giang Kiều trực tiếp đón tàu về nhà, sau khi xuống tàu, cô gọi điện cho Cố Chính Phong trước, sợ bố mẹ lo lắng.

“Ba ơi, ba có nhận được lá thư con viết không?”

Nghe được giọng nói của con gái, Cố Chính Phong cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh vội vàng nói: "Ba nhận được rồi, ba hiểu rồi, con gái, làm tốt lắm."

Giang Kiều trong trẻo vang lên tiếng cười: "Bất quá, tiếp theo sự tình có chút phiền toái, ba, con có thể lại phải ra ngoài, dù sao tìm được người cũng không dễ dàng."

Cố Chính Phong ở đầu bên kia điện thoại thẳng thừng từ chối. Đứa nhỏ đi gặp anh trai hắn, hai vợ lăn tăn rất nhiều, hiện tại đi tìm người, tìm đâu ra người bây giờ? Biển người mờ mịt, một cô bé dù có thực lực có mạnh đến đâu, gặp phải đối thủ mạnh, chỉ có hại tới thân.

"Con gái, ba biết rõ điều này, để ba ba tìm cách, nếu tìm không được, con có thể ra tay lần nữa được không?"

Tạm thời đừng hành động hấp tấp, mọi chuyện vẫn còn có người lớn. Nhanh trở về báo tin cho ông nội biết không, lát nữa ba sẽ liên lạc với bác cả của con. "

Hai người cũng không nói gì nhiều, nói chuyện điện thoại quả thật không tiện, Cố Chính Phong chỉ giục đứa nhỏ về nhà nhanh, đừng làm ông nội lo lắng.

Kiều Kiệt chỉ biết rằng cháu gái của ông sẽ sớm trở lại, nhưng ông không biết khi nào đứa trẻ sẽ trở về sau khi thông báo với Cố Hàn Đình xong, ông cụ cố thủ ở nhà không đi đâu cả.

Khi Giang Kiều mở cửa, ông lão đang xoa thảo mộc trong phòng, ánh nắng tràn vào, ông già quay đầu lại, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Giang Kiều dường như nhìn thấy cha già của mình khi nhìn ông cụ sững sờ.

Tiếng kêu “Ba ơi” đó suýt làm cô hét lên nhưng may mắn là cô đã dừng lại kịp thời.

"Ông nội Kiều, cháu đã trở lại."

Sau khi định thần lại, Kiều Kiệt vội vàng đứng dậy: "Chắc là cháu mệt và đói rồi, ông nội sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cháu, lát nữa chúng ta đun nước, cháu lau cho sạch sẽ, khi nào cháu nghỉ ngơi khỏe hơn thì mới có thể tắm.”

Giang Kiều ôm lấy Kiều Kiệt nói: "Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu mang đồ ăn về rồi để hết trong bếp, hâm nóng có thể ăn. Hơn nữa lương thực cháu cũng mang về rất nhiều."