Chương 136: Để lại một lối thoát

"Giang Kiều, cháu định khi nào rời đi?"

Giang Kiều ngượng ngùng giải thích: "Ở đây cháu còn có hai bệnh nhân, đợi họ gần khỏi bệnh thì cháu sẽ rời đi. Chú Nhất, hai ngày nay cháu có thể gặp bác Cố nói chuyện không, đã nhiều năm như vậy, bác ấy cũng không biết tình hình ở nhà như thế nào?”

Giang Kiều vừa mở miệng, Nhất Bá Đạt đã cười nói: "Cô bé, việc này phải tuân theo quy tắc của chúng ta. Bằng không thì chúng ta ra ngoài trước, cháu và bác Cố của cháu trước hãy nói rõ tình hình trong nhà. Nếu sau này chúng ta muốn gặp nữa, chúng ta vẫn phải tuân theo quy tắc của trại.”

Giang Kiều gật đầu, thấy mọi người đã đi ra ngoài, Cố Chính Khải nhìn Giang Kiều, ánh mắt có chút hưng phấn.

"Con, thực sự là cháu gái của bác sao?"

Giang Kiều mỉm cười gật đầu: "Bác cả, xin hãy tha thứ cho con. Con chưa thể nhận bác. Chú biết đấy nếu con và bác nhận nhau, dựa trên mối quan hệ của chúng ta, con sẽ rất khó có thể giúp gì được cho bác."

“Vì vậy, tạm thời con và ba mẹ có nhân nhau, ông nội và con có nhận nhau, nhưng mà bên ngoài không có công khai, vẫn chỉ là người xa lạ.”

Tiếp theo, Giang Kiều giải thích cặn kẽ tình hình trong nhà cho hắn.

"Đây chính là lý do con không muốn bác trở về, lưu lại ở chỗ này ít nhất có thể có việc làm, muốn quay về thăm người nhà còn có thể quay về thăm."

"Cho dù có về nhà, với tình hình hiện tại, bác thực sự cũng không giúp được gì nhiều, và cũng chưa chắc có thể sống tốt hơn ở đây."

"Bác cả, ở nhà đừng lo lắng, chỉ cần có con ở đây, ông nội, anh trai, em trai con sẽ không sao, chỉ cần bác khỏe mạnh là được."

“Con cũng sẽ báo tin này cho ba con. Vài ngày tới con vẫn sẽ ở lại đay, lần sau vào thăm, con sẽ mang cho bác thứ gì đó để bổ bổ cơ thể.”

“Nếu cần gì nữa, bác có thể nói với con hoặc viết thư cho gia đình khi có thời gian. Về vấn đề của bác, con sẽ cố gắng hết sức để điều tra, nhất định bác sẽ không phải chịu oan ức.”

Cố Chính Khải bây giờ có thể nói cái gì, trong lòng gờ chỉ thấy ấm áp, không nghĩ tới a, cháu gái nửa đường nhận về, thể nhưng ở phía sau giải cứu hắn, hắn cũng không biết bản thân còn có thể sống đến khi nào, may mắn đứa nhỏ này đến.

"Kiều nhi, nếu có thể, hãy đưa ông nội và anh trai và em trai con tới đây gặp bác được không? Như thế nào bác còn nửa năm đây.”

Ở đây gần mười năm, Cố Chính Khải thậm chí không biết con trai mình đã trưởng thành như thế nào. Hắn rất nhớ con trai mình.

Hắn lo lắng nếu thật sự ra ngoài, hắn sẽ không thể nhận ra đứa trẻ. Hắn càng lo lắng lâu ngày ba con sẽ có khoảng cách, đó là kết quả hắn không mong muốn nhất.”

Giang Kiều cũng không lãng phí quá nhiều thời gian với Cố Chính Khải, dù sao tình huống cũng không tốt, những gì muốn biết cô đã có thông tin, còn lại là đi tìm người.

Giám đốc Thôi và những người khác không rời đi ngay mà ở lại đây ăn trưa. Giang Kiều đi theo cọ một chút, nói thật, cơm nước nơi này cũng không tốt đi đâu được, cho dù Nhất Bá Đạt đã dặn dò nhà bếp làm món gì ngon, nhưng trong hoan cảnh hiện tại, hắn có tâm mà vô lực.

"Mọi người trước dùng tạm, có cơ hội tôi sẽ đãi mọi người một bữa thật ngon.”

Đúng rồi Giang Kiều, cháu biết y thuật thật hay giả vậy?

Giang Kiều liếc nhìn Nhất Bá Đạt: “Sao vậy, nhà chú có người bị bệnh à?”

Anh Bá Đạt cười nói: “Người nhà chúng ta sức khỏe rất tốt, là người nhà lão Thôi, sức khỏe của vợ chú ấy không được tốt lắm, cô ấy đã đến bệnh viện và điều trị từ lâu, nhưng không tiến triển gì, nếu có thời gian cháu có thể qua nhìn xem được không?”

Cục trưởng Thôi ở một bên ngượng ngùng cười nói: "Tiểu Giang Kiều, chú không biết cháu có thể làm được việc này, người của ta nghe nói tay nghề của cháu khá tốt, nếu có thể qua nhà chúng ta thử lần, chú cũng không còn biện pháp nào nữa."

Giang Kiều vui vẻ đồng ý: “Chú, nếu không như vậy, chờ cháu bên này công việc xông xuôi, cháu sẽ ngồi xe trở về thành phố bên ấy, cháu sẽ đến đơn vị tìm chú, chú thấy có được không?”

"Được, tại sao không? Chờ cháu xem xong bệnh nhân ở đây, liền đi bên kia đi, ta chờ cháu."

Khi Giang Kiều trở lại nhà Lưu Thái Tường, dì Lưu chào đón với vẻ mặt lo lắng.

"Cô bé, thế nào rồi, sự việc đã giải quyết xong rồi? Hai ngày trước có người đến gặp chú dì và những người khác để tìm hiểu tình hình, chuyện của cháu đã xong chưa?"

Giang Kiều mỉm cười và gật đầu, "Xong rồi, dì, cảm ơn sự giúp đỡ của dì. Bây giờ Nha Đản thế nào rồi? Cháu đi kiểm trac ho con bé."

Cô bé khá phấn khích khi nhìn thấy Giang Kiều trở về, người lớn đều đã đi làm ngoài đồng và cô bé là người duy nhất ở nhà, nên cảm thấy rất buồn tẻ.