Giang Kiều nhìn Cố Chính Khải, "Bác Cố, chuyện của bác đã lâu rồi, muốn tìm những người đó, trong thời gian ngắn cũng không được, bác có ý tưởng gì không, tiếp tục ở lại đây hay về nhà chờ tin tức?
Cố Chính Khải không ngờ cháu gái mình lại hỏi vấn đề như vậy, hắn trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, hắn chỉ muốn chứng minh thân phận của mình, nhưng nếu thật sự rời đi, hắn phải làm sao chứng minh thân phận?
Chính giám đốc Thôi đã lên tiếng: “Tôi nghĩ không nên làm theo thủ tục thông thường thì tốt hơn. Đồng chí Cố, chúng tôi nhất định sẽ xử lý việc này một cách nghiêm túc. Về phần anh, đã đến lúc phải về nhà. Dù sao thì anh vẫn còn có cha già và con nhỏ chờ ở nhà cần người chăm sóc.”
Thật sự không dễ để đứa trẻ Giang Kiều này đến tận đây, chỉ vì việc của đồng chí, đồng chí nghĩ sao?"
Giang Kiều đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, bác cả trở về nên làm cái gì bây giờ?
Trước không nói đến thân phận thiếu gia địa chủ, chỉ nói đến chuyện trước kia hắn làm phải đi tù, nều trở về nông thôn, chỉ sợ so với ngục giam chẳng khá hơn là bao!
Giang Kiều nhìn Thôi cục trưởng cùng Nhất Bá Đạt, trên mặt mỉm cười: "Chú, cháu có ý kiến
này, không biết có phù hợp hay không, hai vị nghe trước xem, không phù hợp thì chúng ta lại thảo luận tiếp."
Các chú thấy đấy, thân phận bác Cố xác thực khá đặc thù, lẽ ra, bác ấy người như vậy, cũng không thể tự nhân mình là người có công, nhưng cũng không thể phủ nhận tất cả, bác ấy chính xác giúp mọi người cùng tổ chức chúng ta rất nhiều chiếu cố.
Mặc dù những người mà bác ấy đề cập vẫn chưa được xác nhận, nhưng nhân chứng là chú Thôi đã có mặt tại hiện trường.
Cháu nghĩ, tốt hơn hết là để bác ấy ở trong tù và giúp đỡ một số công việc. Bác ấy muốn về nhà thăm người già và trẻ em, bác ấy có thể tự do đi lại.
"Về phần mấy chú, hãy trả lương cho chú ấy, và coi như một nhân viên tạm thời, chờ đợi thân phận bác ấy được chứng thực xong, sẽ tùy thuộc vào tổ chức an bài, chúng ta lại nói sau, các chú nghĩ sao?”
Nhất Bá Đạt và cục trưởng Thôi, cảm thấy thích thú trước bộ dáng nói chuyện như bà cụ non của Giang Kiều, họ không khỏi bật cười và chỉ vào Giang Kiều: "Cô bé, cháu thật biết tính toán, lại có ý định để chúng tôi sắp xếp công việc."
Giang Kiều ánh mắt chuyển sang: "Vậy thì sao? Tốt xấu gì bác ấy cũng coi như một nữa đống chí của mấy chú đi, mặc dù có vài thứ cần điều tra chứng thực, xác suất cũng là 50 – 50 đi.”
"Bây giờ cứ chấp nhân như vậy đi, chờ sự tình điều tra ra manh mối, đãi ngộ với bác Cố có thể không chỉ như vậy, có khi sẽ cho bồi thường hay gì đó phải không?”
Nhất Bá Đạt và cục trường Thôi nhìn nhau mỉm cười: "Tiểu Giang Kiều, nếu không vì cháu còn quá nhỏ, dù thế nào đi nữa chú cũng sẽ giới thiệu cháu gia nhập lực lượng công an. Tài năng như vậy không thể lãng phí được. Chúng ta đã đồng ý, nếu sau này cháu thực sự muốn kinh doanh lĩnh vực này, cháu có thể đến gặp chú của mình là ta đây.”
“Lão Nhất, tôi nghĩ tốt hơn nên làm theo những gì Giang Kiều đã nói về vấn đề này. Tìm người khác không bằng tìm đồng chí Cố, lão nghĩ sao?”
Cố Chính Khải miệng ngậm chặt, không ngờ đứa cháu gái nhỏ này lại nghĩ đến tương lai của mình như vậy, trong lòng thầm mừng cho em trai và gia đình.
Giang Kiều lấy cuốn sổ đã ghi lại và nghiên cứu nó, sau đó gặp lại những người cục cảnh sát.
“Chúng ta cùng cố gắng tìm kiếm điều tra nhé. Nếu có tin tức gì thì báo cho nhau biết. Về phần cháu, không có chuyện gì, có thể hướng bên này gọi điện hỏi một chút. Nhưng nếu có tin tức tốt, tốt nhất nên nói trước với bác Cố.”
Những người mà Cố Chính Khải nhắc đến đều là bút danh hoặc họ chỉ biết tên mà không biết họ đến từ đâu. Ở một đất nước rộng lớn như vậy thực sự rất khó tìm được. Đây là lý do tại sao mọi người trước đây không thể chứng minh được…
Giang Kiều đột nhiên mất tập trung khi nhìn chằm chằm vào một cái tên trong cuốn sách. Cô cảm thấy quen thuộc với người này.
Đời này cô chưa bao giờ trông cậy vào, chăm sóc Vương Đại Hoa, nên chuyện xa nhà là không thể, đứng nói đến một người xa lạ có cái tên quen thuộc. Lời giải thích duy nhất là từ kiếp trước.
Qua một kiếp? Cô chợt nhớ ra tại sao người này cô lại thấy quen mắt, đó là vì cô đã từng sắp xếp hồ sơ, người này lúc trước là vì bị đồng đội bán đứng, nên bị giặc bắt đi.
Cô nhớ tới người đàn ông này sau đó lại được đồng đội cứu, cô nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tình huống hồ sơ mà mình đã nhìn thấy.
Chưa kể nó còn thực sự khiến cô nhớ đến quê hương của đối phương và tên thật của anh ta. Lúc đầu, cô nghĩ bút danh của người này khá thú vị, thậm chí còn lấy đó làm trò cười.
Nhưng cô không biết người này còn sống hay không?
"Giang Kiều, Giang Kiều… "
Nhìn thấy cô bé ngẩn người nhìn tờ giấy trong tay, Nhất Bá Đạt liền gọi cô.
Giang Kiều ngẩng đầu cười nói: "Cháu chính là đang suy nghĩ làm sao tìm được những người này, cháu đang nhập thần, xin lỗi! "