Chương 134: Điều kiện đàm phán

“Tôi cảm thấy quen quen, nhưng tôi không thể nhớ mình đã gặp bạn ở đâu.”

Giám đốc Thôi hưng phấn nắm lấy tay Cố Chính Khải, "Đồng chí Cố, đồng chí quên mất lúc chúng tôi đi mua thuốc, chính anh đã cứu chúng tôi và toàn bộ đồng đội bị thương của chúng tôi."

Sau khi được hắn nhắc nhở, Cố Chính Khải cuối cùng cũng nhớ ra người trước mặt là ai, "Anh họ Thôi đúng không?"

Giám đốc Thôi mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện lên những giọt nước mắt nhàn nhạt, "Tôi không ngờ sau khi chia tay chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Đồng chí Cố Chính Khải, tôi tin anh đã bị oan. Bất kể anh có chứng minh được thân phận của mình hay không, nhưng trong trái tim tôi, anh là một người tốt, một người tốt đã giúp đỡ chúng tôi”.

Cố Chính Khải cũng không ngờ tới, rằng sự tình của hắn quanh có không có lối thoát, thế nhưng người mà hắn từng giúp đỡ trước đó lại xuất hiện.

"Không việc gì, không ủy khuất, điều tra rõ là tốt rồi.”

Giang Kiều bĩu môi, "Cục trưởng Thôi, sau này chú nhất định phải tìm ra bằng chứng đó, bằng không cũng không thể để đồng chí tốt người ta phải chịu oan khuất đó, một đồng chí vì cách mạng hy sinh mệnh của mình cũng không sợ, nhưng lại sợ nhất người ta hiểu lầm, hắn rõ ràng có trai tim rực đỏ, nhưng lại bị người vu oan là lòng dạ hiểm độc, kia cũng oan tận trời a.

Cố Chính Khải biết, cháu gái là muốn thay mình ấm ức. Nhận đươc từ Lưu cảnh ngục một bao quần áo cháu gái gủi, hăn ngủ không được, trong ngoài đều là đồ mới, còn gủi cho hắn hai bộ để thay đổi tắm rửa. Để chuẩn bị được những thứ này, hẳn là tiêu không ít tiền. Ba hắn với tình huống hiện tại, hắn không biết đứa nhỏ lấy đâu ra tiền.

Giang Kiều làm sao lại đánh lên quan hệ với đám canh ngục Lưu và những người khác? Bởi vì trong giờ nghỉ ăn cơm, hắn ta thậm chí có thể cảm nhận được lão Lưu có vẻ đặc biệt chiếu cố đến hắn, khác hẳn với trước đây.

Cố Chính Khải sẽ không đơn giản nghĩ người đàn ông này sau một đêm ngủ dậy, đột nhiên cảm thấy hắn đẹp trai. Chắc chắn phải có lý do nào đó.

Về phần nguyên nhân, hắn trực giác đến từ cháu gái, nhưng hắn không biết đứa nhỏ này có năng lực gì mới có thể cùng hai người này đánh lên quan hệ.

Trong lòng hắn có quá nhiều nghi vấn, nhưng không ai có thể cho hắn câu trả lời. Bây giờ cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy chính mình, hắn hưng phấn đến mức phải suy nghĩ thêm, làm sao mà đứa trẻ này lại đến được đây. Chẳng lẽ đồng chí Thôi cũng là do cháu gái mời đến?

"Đồng chí Cố, chúng ta trước tiên ngồi xuống nói, ai nha, trong lúc nhất thời, tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại đồng chí. Không ngờ đến già rồi chúng ta có duyên gặp lại đồng chí.”

"Bác Cố, cục trưởng Thôi đến đây gặp bác. Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ, hơn nữa chú ấy cũng muốn biết thân phận năm đó của bác.

Nếu bác biết điều gì đó, chỉ cần nói ra, họ sẽ chịu trách nhiệm giúp bác điều tra, cháu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy năm đó. Nếu bạn thực sự là đồng đội của họ, cháu đây đi theo cũng vinh quang phải không?"

Nhìn bộ dạng của cô cháu gái nhỏ, Cố Chính Khải không biết nên diễn tả tâm tình của mình như thế nào. Đứa nhỏ này cũng thật biết diễn a, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, con bé không sợ bị lộ?

Không biết đứa nhỏ này giống ai, em dâu cùng em trai hăn cả hai đều không phải như thế này.

Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, đứa nhỏ vì ai hắn trong lòng hiểu được.

Hắn thành thật, kể lại chi tiết cho mọi người nghe chuyện năm đó.

"...Bởi vì cao tuyến và hạ tuyến gặp chuyện không may, cho nên tôi cũng không có cách nào cùng tổ chức lấy được liên hệ, tôi cũng không biết cùng ai liên hệ, cho dù năm đó đυ.ng tới mấy người, tôi cũng không có cách nào khác, chứng minh rõ thân phận của chính mình, nói ra chỉ sợ mọi người cũng không tin tưởng...”

Giang Kiều lắng nghe và dùng bút ghi chép, các cảnh sát xung quanh cô cũng vậy, nhưng không ai biết họ đã viết gì.

Giang Kiều sau khi nghe câu chuyện của bác mình, cô cảm thấy thực sự chua chát. Một người đàn ông trưởng thành vì có được chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, mà phải ở nơi này chờ đợi nhiều năm như vậy, đến tột cùng là đồ gì a?

Nhìn Cố Chính Khải đang hưng phấn, Giang Kiều chớp mắt, sau đó lại nhìn Nhất Bá Đạt, "Chú Nhất, cháu có thể hỏi câu hỏi giống như người xa lạ hỏi không? Trong tình huống như bác Cố, trước tiên chúng ta hãy loại bác ấy cần chứng minh gì đó. Nói một cách đơn giản thì với tình huống hiện tại của bác ấy, bác ấy sẽ ở lại nơi này trong bao lâu?”

Giang Kiều không muốn vì lý do này mà bác cả mình dành cả đời ở đây. Kỳ thật làm người sẽ có nhiều thứ hơn có thể theo đuổi, nếu không thể chứng minh, vậy thì từ từ đến đi, chính là cứ mãi ở trong này, cái gì làm cũng không được, lão ba cùng con nhỏ còn ở nhà chờ đây.

Anh Bá Đạt trầm ngâm một lát: "Tài liệu của anh ấy tôi đã đọc qua, theo lý thuyết thì năm sau anh ấy có thể ra ngoài."