"Đừng đưa tiền cho cháu, cháu cũng ăn. Hơn nữa, cháu cũng rất xấu hổ khi làm phiền gia đình chú. Hãy coi đây như một món quà của cháu. Bằng không lần sau cháu chỉ có thể gọi chú là đồng chí Nhất Bá Đạt thôi.”
Nhất Bá Đạt bị Giang Kiều chặn lại: “Cô bé, đừng gọi tôi là chú nữa, hãy gọi tôi là đồng chí. Được rồi, chú sẽ không khách khí với cháu nữa. Cháu gái thật biết chiêu trò, chú thật không còn cách nào so được với cháu.”
Để chú làm sạch lông gà, cháu tới giúp chú nấu com đi. Thành thật mà nói, chú có thể nấu cơm, nhưng hương vị sẽ không chắc chắn ngon được.”
Vì vậy Giang Kiều lo liệu bữa trưa cho Nhất gia, đợi vợ Nhất Bá Đạt trở về mới ăn cơm.
Bọn nhỏ đều đã làm quen Giang Kiều, vợ hắn vừa về bất ngờ nhìn thấy Giang Kiều còn đang buồn bực. Tại sao một cô bé lại đến nhà họ? Lúc đầu cô ta tưởng là bạn cùng lớp với trẻ con trong nhà. Nhưng sau một hồi nghe ngóng, mới biết là đứa nhỏ là do chồng cô ta đưa về.
"Ý anh là đứa bé này tự mình chạy tới, vẫn là chạy chân cho người khác. Lợi hại như vậy, trời ạ, đây là con cái nhà ai vậy, người lớn trong nhà cũng thật yên tâm.”
Đặc biệt khi biết gà và cá là do Giang Kiều tự mình mang đến, Phạm Hồng Quyên thực sự xấu hổ.
Nhất Bá Đạt thở dài, “Cô gái nhỏ còn rất bá đạo, vậy thì hãy nhận đi, bằng không đứa nhỏ ở nhà chúng ta sẽ không thấy thỏa mái. Thời gian còn dài, sau này cũng không chỉ một lần qua lại này thôi là xong đâu.”
Trong lòng anh biết một số chuyện nhưng lại không nói cho vợ biết.
Không biết bữa ăn này là do Giang Kiều nấu ngon hay là do bọn trẻ ở nhà đã lâu không ăn thịt, cuối cùng đến giọt súp cũng không còn.
Ngay cả Phạm Hồng Quyên cũng phải cảm thán: "Giang Kiều, sau này nếu cháu tới, cứ đến ở lại nhà dì, cháu nấu ăn ngon hơn gì nấu, thật sự, dì không có nói dối cháu đâu."
Giang Kiều khiêm tốn cười nói: "Nào có như vậy ngon, có thể là là do cá thịt, đáng tiếc ở trong thành căn bản không bắt được cá, muốn ăn cũng chỉ có thể ở nông thôn bắt được."
Bọn trẻ nhà họ Nhất đều cảm thấy rất tiếc nuối: “Chúng ta còn phải đi học, nếu về quê thì hôm nay có lẽ không về được. Hơn nữa họ cũng không biết làm sao để bắt, em gái Giang Kiều làn sau hoan nghênh tới nhà chúng ta, đến lúc đó chung ta lại có lộc ăn.”
Giang Kiều bên này lo lăng chuyện của Sa Tuấn Trì, gọi điện thoại cho Thôi cục trưởng, chủ yếu là để đưa ra một sô lời khuyên. Nếu Sa Tuân Trì có thể che dấu lâu như vậy, hồ sơ kia của hắn hẳn là không có vấn đề, duy nhất có thể tra là những đặc vụ đã bị bắt cho đến nay, từ những người này, chúng ta có thể có được một số manh mối.
Giang Kiều thực sự đã giúp đỡ giám đốc Thôi và những người khác rất nhiều, đồng nghiệp bên đó đã kiểm tra hồ sơ của Lý Thành, thực sạch sẽ, trực giác có thể là được làm giả, nhưng họ không có bằng chứng nào chứng minh Lý Thành là Sa Tuấn Trì, và họ cũng tra xét Lý Thành quả nhiên không có ở địa phương, hắn xin nghỉ đi thăm một người bạn bị bệnh.
Theo cách nói của Giang Kiều, họ đã liên lạc với các đơn vị anh em, thẩm vấn những đặc vụ bắt được, rôt cục từ miệng của một tên đặc vụ kì cựu biết được thông tin của Sa Tuấn Trì, khi mà đối phương nhìn đến ảnh của Lý Thành, lúc này nhận ra thân phận thực sự của đối phương.
Giang Kiều không ngờ rằng công an sẽ xử lý vụ án nhanh như vậy, hơn nữa liên quan đến đặc vụ là chuyện lớn, một khi những người này chó cùng dứt rậu, kia thực sự là rắc rối lớn xảy ra rồi.”
Về phần Sa Tuấn Trì, vừa tới đơn vị hắn ta đã bị khống chế. Mà ngục giam bên này, khoa trưởng Hình cùng với cái người Sa Tuấn Trì muốn ngặp cũng bị Cục Công an bắt đi. Kết quả là thế nào? Giang Kiều không biết.
Sáng sớm, cô và Nhất Bá Đạt cùng nhau đến nhà tù trên xe của Cục Công an.
Khi Cố Chính Khải bị cai ngục gọi tới, hắn ta vẫn còn ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy Giang Kiều ngồi trong phòng quản giáo, hắn ta càng sửng sốt.
"Cháu, sao cháu lại ở đây?"
Giang Kiều mỉm cười đứng lên: "Bác Cố, bác có biết người này không?"
Lần này Giám đốc Thôi đích thân đưa người tới hỏi thăm tình hình. Nhìn thấy người cảnh sát trước mặt đang mỉm cười nhìn mình, Cố Chính Khải vẫn không nhớ rõ người trước mặt là ai.