Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 132: Làm khách

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu các chú cảm thấy áy náy, vậy thì thưởng cái gì đó cho cháu cũng được, một cái giấy khen cũng không tồi, còn có hi vọng các chú có cố gắng hết sức điều tra chuyện Cố Chính Khải.”

Lời nói của Giang Kiều cuối cùng cũng khiến hai người bật cười.

Tuy nhiên, hai người vẫn ngưỡng mộ Giang Kiều, đặc biệt là Nhất Bá Đạt trong lòng cũng cảm kích. May mắn thay, anh ta đi cùng với cô gái này, bằng không, nếu có chuyện gì xảy ở đơn vị anh ta, với tư cách là người lãnh đạo, hắn hẳn không thể thoát được liên lụy.

Tuy nhiên, Giám đốc Thôi không muốn để Giang Kiều rời đi sớm như vậy, dù sao người được phái đi vẫn chưa trở về. Ông hy vọng Giang Kiều có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa.

Nhất Bá Đạt tiếp lời bạn cũ nói: "Lão Thôi, thế này thì sao? Tôi dẫn Giang Kiều về nhà tôi. Nếu có chuyện gì thì cậu có thể trực tiếp đến gặp tôi. Nếu tôi đi làm, tôi sẽ dẫn Giang Kiều đi, vừa lúc bên này có thể phải người cùng đi, như vậy cũng phương tiện.”

Giang Kiều đã bị Nhất Bá Đạt mang đi, và giám đốc Thôi thực sự đúng như Giang Kiều dự đoán. Hắn ta thực sự đã gọi người đến để kiểm tra tình hình của Giang Kiều. Về Giang Kiều, người xung quanh cô hầu như ai cũng biết. Rất nhanh, hắn bên này thu đươc thông tin. Nghe xong hoàn cảnh của cô bé, ngay cả Thôi cục trưởng cũng phải thở dài.

Hắn thực sự không ngờ tới, cuộc sống của cô gái này lại khốn khổ như vậy, không có ba không mẹ, lại bị bà nội nuôi nấng lừa gạt, rời bỏ Vương gia, bị đòi nhiều tiền như vậy.

Là hai trăm đồng, bây giờ hắn mới biết tại sao cô gái này lại đề cập đến thưởng kia. Một đứa trẻ như vậy liền lấy đâu ra hai trăm đồng này?

Cũng may gặp được hàng xóm tốt, nếu không đứa nhỏ ưu tú như vậy đã bị người tên Vương Đại Hoa đó hủy hoại rồi.

Sau khi Giang Kiều đến nhà Nhất Bá Đạt, trước tiên cô gọi điện cho gia đình và nhờ người ở ủy ban khu phố báo cho ông cụ Kiều để nhấc máy.

Kiều Kiệt mấy ngày nay cũng rất lo lắng, nhận được điện tín của Cố Chính Phong nói rằng mấy ngày nữa đứa bé sẽ về, nhưng lại không có tin tức gì về đứa bé, trong lòng hắn luân cảm thấy bất an.

"Cháu gái, cháu thế nào? Hiện tại cháu đang ở đâu? Tại sao cháu còn chưa về?"

Giang Kiều cầm điện thoại, bắt đầu giải thích: “Ông nội Kiều, hiện tại cháu đang ở gần khu vực nhà tù bên này, đang nghĩ biện pháp chăm sóc con trai lớn của ông nội, trước mắt tình huống của hắn coi như không tệ, bên này đã đồng ý về sau có thể đến thăm nom.

“Lúc nào có thời gian ông tìm ông nội Cố, xem họ có ý gì không, nếu ông nội cố không thể, mang đứa nhỏ ra ngoài cũng được, dù thế nào cũng phải để ba con gặp nhau.”

“Cháu thời gian tới vẫn phải ở bên này, bác cả cố chuyện có nội tình, cháu không giám chắc bác ấy bị buộc tội sai, nhưng rất có thể.”

“Cho nên, cháu muốn điều tra chuyện này cụ thể, chi tiết, ông nội yên tâm, cháu có thể tự mình chăm sóc bản thân, hiện tại đang làm khách trong nhà cục trưởng nhà giam đây.”

Kiều Kiệt không nghĩ tới, cháu gái hắn còn có thể đánh tới mối quan hệ với cục trưởng nhà giam.

Sao đứa nhỏ này lại có năng lực như vậy, có thể tự đi gặp ba mẹ, thăm bác cả của mình, hăn cũng mơ hồ hiểu được lời nói của đứa nhỏ.

Về thân phận của Giang Kiều, hắn cùng Cố Hàn Đình thương lượng, nhưng Cố Hàn Đình cảm thấy tình huống hiện tại không thích hợp. Hắn thân phận là địa chủ, hắn không thể kéo cháu gái xuống vũng nước này được, có nhận tổ quy tông hay không điều đó là không cần thiết, bọn họ không muốn cuộc sống của cháu gái phải lo lắng, bản thân trong lòng hiểu rõ là tốt rồi.

Hắn đoán cháu gái không muốn nói quá nhiều chuyện trước mặt người khác, nên chỉ dặn dò vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.

Giang Kiều do dự một chút, cô có nên gọi điện thoại này cho ba mình không?

Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy ở trong nhà người khác không thích hợp nên không gọi điện lần thứ hai mà sẽ đợi cô trở về rồi nói chuyện này sau.

Sau khi rời khỏi phòng, Giang Kiều thấy Nhất Bá Đạt đang bận chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa nên Giang Kiều đi tới nhìn xem.

Nói mới nhớ, điều kiện sống của gia đình họ Nhất cũng không khá hơn là bao, nhất là khi nhìn thấy những nguyên liệu mà Nhất Bá Đạt đang sờ xoạng trong bếp.

Cũng giống như những người bình khác ở thành phố, cũng không hơn kém là bao, Giang Kiều làm sao không biết xấu hổ, ỏ nhà người ta ăn uống sẵn được.

"Chú Nhất, cháu ra ngoài đi dạo một chút, nơi này cháu còn chưa đi xem, cơm nước đứng lo, lát nữa cháu sẽ giúp chú."

Nhất Bá Đạt không nghĩ nhiều, anh không sợ Giang Kiều bị lạc, cô bé có thể một đường tới nhà tù của bọn họ, còn có thể lôi kéo hắn đến cục công an, đứa nhỏ này lá gan lớn.

"Giang Kiều, đừng đi xa, về sớm ăn cơm nhé."

Anh Bá Đạt cũng lo lắng, trong nhà thật sự không có nhiều đồ ăn, hắn cũng biết điều kiện ở nhà, nhưng Giang Kiều bất ngờ tới nhà làm khách, làm cơm không giống cái dạng gì, vậy làm sao mà nói nổi.

Nhưng hắn không có vé hay bất cứ thứ gì tương tự. Dù anh có muốn mua thứ gì cũng không thể. Hy vọng duy nhất của hắn lúc này, là vợ hắn có thể về sơm một chút, cô ấy có thể làm món gì đó ngon.

Tuy nhiên, vợ Nhất Bá Đạt cũng rất vội vàng, vội vàng luyện thép. Con cái cũng đa về, vợ còn chưa thấy đâu. Nhưng Giang Kiều, cũng không biết cô gái này là làm cái gì, đi ra ngoài một chuyến, vậy mà mang về một con cá, một con gà rừng, nói là vừa lúc đυ.ng tới người bán, cô bé liền mua trở về.
« Chương TrướcChương Tiếp »