Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 119: Gặp gỡ người quen ở nơi đất khách xa lạ

« Chương Trước
Giang Kiều vừa săn mồi vừa hái thuốc, lần này Cố Chính Phong đã học được khôn, mang theo xe đẩy tay để ở bìa rừng, không những mang theo sọt mà còn mang theo cả bao tải, thuận tiện cho con gái để đồ

Giang Kiều một bên hái thuốc hắn một bên thu, vừa đầy liền vận chuyển ra bên ngoài, mới đầu chỉ thu một ít đồ vật, nhưng càng đi sâu vào bên trong, đồ thu được lại càng nhiều, Giang Kiều nhân cơ hội này thu tiến vào không gian không ít, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua bất kì loại dược liệu nào nhìn thấy.

Nói thật, dược liệu trong khu rừng già này phong phú hơn nhiều so với khu rừng gần quê nhà, chỉ nói đến nấm linh chi, nhân sâm các thứ, cô đυ.ng tới mấy lần.

Cố Chính Phong rất ngưỡng mộ khả năng chiến đấu của con gái mình, nhưng hắn cũng không thể ghen tị với đứa nhỏ nhà mình được, không có vài năm rèn khổ công rèn luyện cũng không thể đạt tới trình độ này được.

Nhưng hắn cũng không tệ lắm, mấy cái bẫy lần trước hắn làm đều tìm đến con mồi, cộng lại cũng không tính ít. Giang Kiều xem thấy đủ cho ba mẹ ăn trong một mùa đông, cho dù mỗi này đều ăn thịt cung không vấn đề gì!

Hai ba con săn tới hai đầu lơn rừng, còn chưa nói đến những thứ khác nữa.

Cô cũng biết tính cách của ba mình: “Ba ba, một đầu này con có thể cống hiến đi ra ngoài, nhưng mà một đầu lợn con muốn lưu lại, con muốn làm cho ba mẹ ít thịt khô.”

Con gái vì bọn hắn chuẩn bị này kia, người làm ba làm mẹ bọn họ đều xem ở trong mắt, cảm giác vừa đau vừa xót, đứa nhỏ vì bọn họ có thể nghĩ đến có thể làm đến, đều hết lòng đi làm, nhưng bọn họ làm ba mẹ cái gì cũng không thể cho đứa nhỏ.

Cố Chính Phong không thể nói lên lời tâm tình của mình là gì: “Ai, năm đó chúng ta làm mất đứa nhỏ của chính mình, không cho đứa nhỏ được hoàn cảnh môi trường tốt để phát triển, chúng ta cũng không ở bên cùng đứa nhỏ trưởng thành.”

anh thật không biết bậc làm ba làm mẹ như chúng ta được dùng vào việc gì. Nếu đứa nhỏ sống một mình, anh nghĩ Kiều Nhi có thể lớn lên mà không phải lo lắng gì cả."

Những lời này đánh vào lòng Ôn Tĩnh Uyển, bởi vì chồng cô nói gì cũng đúng, cô không thể tìm lý do thích hợp để phản bác.

Đúng, họ rất yêu đứa nhỏ này, nhưng họ có thể cho được gì? Cả hai đều bận rộn. Ngay cả khi tìm thấy đứa nhỏ, đứa nhỏ vẫn là người ở bên chăm sóc họ hầu hết thời gian.

Ánh mắt nóng lên, nước mắt không kìm được mà tuân rơi: “Mấy ngày nay, làm sao ta không nghĩ lại, chúng ta không dạy được gì cho đứa trẻ, đứa nhỏ lạnh đứa nhỏ đói bụng, sẽ như thế nào giải quyết, chúng ta lai hoàn toàn không biết gì cả.”

Đứa nhỏ đến đây, cũng đều là đứa nhỏ chăm sóc chúng ta, chúng ta làm ba làm mẹ có phải hay không quá tệ?

Nếu không, em có thể giải ngũ và quay về dành thời gian cho con cái, bằng không cả đời này em sẽ cảm thấy có lỗi với con."

Cố Chính Phong cười khổ lắc đầu, "Em nghĩ là con gái sẽ đáp ứng? Để anh nói cho em hiểu, đừng xem con gái chúng ta là trẻ con, tâm tư con bé trưởng thành không khác gì người lớn đâu.”

“Chờ cuối năm đi, chúng ta nghỉ phép về thăm người thân, trước không nói cho ba bên kia, ngay cả con gái cùng Kiều lão gia tử bên này cũng là một vấn đề.”

Ngươi nói già thì già, người nhỏ quá nhỏ, dù con gái có tài giỏi đến đâu, vạn nhất, có người không có mắt mà đánh chủ ý vào hai người họ, cũng đủ đứa nhỏ ăn khổ, chúng ta cũng nên đi xem lão nhân, ít nhất làm cho người ngoài hiểu được, hai người này không phải đối tượng dễ bắt nạt.”

Giang Kiều đang bận làm thịt xông khói không biết rằng ba mẹ cô vẫn đang thảo luận chuyện này, Ôn Tĩnh Uyển thực ra muốn đi hỗ trợ, nhưng Giang Kiều đã ngăn cô lại.”

Mẹ cô không biết làm cái này, thay vì ngồi dạy từ đầu, còn không bằng trực tiếp để mẹ cô ấy không làm.

Mọi việc đã xong xuôi, cũng đến lúc Giang Kiều phải rời đi. Cố Chính Phong nhờ người mua vé giường nằm cho đứa nhỏ, chuẩn bị túi lớn túi nhỏ đưa đứa bé lên tàu.

Lúc tàu khỏi hành, Ôn Tĩnh Uyển nhịn không được gục trên vai chồng khóc.

Giang Kiều cũng không phải chưa từng thấy như cảnh tiễn đưa ngoài cửa sổ xe lửa kia, lúc này trong đầu cô hiện lên, ký ức cảnh ba cô tiễn cô đến trường.

Cô thò đầu ra ngoài, liều mạng vẫy tay chào hai người họ: "Ba, mẹ bảo trọng nhé, con sẽ lại đến thăm ba mẹ."

Giang Kiều ngồi tựa lưng vào ghế, không ngờ đến lúc này nước mắt cô tuân rơi đầy mặt. Những người ngồi cạnh nhìn thấy cô gái nhỏ khóc như vậy thì đều liên tục an ủi cô bé.

"Cô bé, đừng khóc. Lần sau lại đến gặp ba mẹ là được. Họ còn có công việc, không còn cách nào khác. Em phải thông cảm cho họ, với tư cách là những người lính, họ không hề dễ dàng."

Hai vợ chồng Ôn Tĩnh Uyển đều mặc quân phục, cả hai đều có ngoại hình nổi bật. Nhìn Giang Kiều hướng đối phương phất tay, bọn họ còn có gì không rõ.

Giang Kiều thở dài, lau nước mắt: “Tôi cũng không muốn, nhưng tại nước mắt cứ không nghe lời mà rơi xuống, tôi chỉ nhìn đến mẹ thôi là nước mắt liền rơi.”

Mọi người ngồi đó thở dài. Lần này Giang Kiều không lạnh lùng như lúc tới đây, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Về cơ bản, cô ấy chỉ nghe mọi người xung quanh nói chuyện phiếm, hay khi có người hỏi đến cô ấy, cô mới trả lời.

Khi cô xuống tàu, trời đã chạng vạng, từ chỗ này đến chỗ bác cả còn cả đoạn đường nữa mới tới, cho dù cô đi qua luân vào lúc này, cũng chưa chắc nhìn thấy người. Vì vậy, cô dứt khoát chọn một khách sạn tương đối tốt để ở trước.

Tuy nhiên, khi cô đang ký tại quầy phục vụ, cô nhìn thấy Sa Tuấn Trì từ trên lầu đi xuống, cái người bí thư huyện ủy. Tuy nhiên, theo thông tin cô có được, người đàn ông này đã đổi tên và hiện tại tên là Lý Thừa, cô không biết hắn ta muốn làm gì ở nơi này.

Nhìn thấy người đàn ông đi ra ngoài, Giang Kiều giả vờ thản nhiên hỏi: "Cô ơi, cho tôi hỏi, người đồng chí vừa xuống đó tên là gì? Như thế nào cảm giác giống như đồng nghiệp của ba ba tôi vậy?"
« Chương Trước