Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 118: Từ chối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu bảo rằng trong lòng Giang Kiều không động lòng thì là giả, nhưng tại cái quốc gia này, có người đàn ông nào không mong muốn sinh con trai, nhưng ba mẹ cô lại cố tình có suy nghĩ tư tưởng không giống ai, coi cô một cô con gái như bảo vật, nhưng mà cảm giác làm bảo vật này cũng thật tốt.

“Ba, ba chẳng giống một thiếu gia xuất thân nhà địa chủ chút nào, người ta đều ngóng trông nhiều con nhiều phúc khí đâu, còn ba ba lại la ó, chỉ sinh một cái là đủ rồi.”

Cố Chính Phong thoải mái dựa vào đập đất, "Cô gái, con không thể quá tham lam, so với những đồng đội đã hy sinh mạng sống của mình, ba đã rất tốt rồi, con là con gái ba ba, giờ cũng đã trở lại, con nói còn có cái gì có thể so sánh được với chuyện hạnh phúc cả nhà chúng ta đoàn viên?"

Giang Kiều cũng thừa nhận người từng trải qua chiến tranh, có thể sống sót trở về đã là chuyện thực sự may nắm.

"Được rồi, trở về con giúp ba mẹ điêu trị thân thể, được hay không được, thì con gái cũng cố gắng hết sức, đi thôi, cũng đến giờ ba phải đi làm, con muốn về nhà chuẩn bị ít đồ dùng mùa đông cho ba mẹ."

"Kia có gì đâu mà cần chuẩn bị? Chúng ta đều ăn ở căng tin."

Giang Kiều vỗ vỗ bùn đất trên mông mình: “Chính vì như vậy, con mới phải chuẩn bị cho ba mẹ đó, một chút cũng không biết cách sống, ăn nhà ăn lớn tuy rằng bớt việc, cái chính con muốn nói là dinh dưỡng cũng chỉ có vậy. Mùa đông một chút màu xanh cũng không thấy được, chờ con gái ba trở về chuẩn bị cho ba mẹ, đến lúc đó ba ba sẽ biết.”

Cố Chính Phong giữ chặt con gái đang rời đi của mình, nói: "Kiều nhi, con đã hứa với ba rồi đó."

Giang Kiều xua tay nói: "Yên tâm, con nói chuyện giữ lời."

Ở nhà Giang Kiều bắt đầu chuẩn bị tất cả những gì cô có thể nghĩ ra, bao gồm nước sốt cà chua, dưa chuột muối, rau muối và rau phơi nắng. Chỉ cần vườn rau có, trên cơ bản cô đều chuẩn bị. Mặc dù đồ ít, chính là trong không gian của cô rất nhiều a, so với hương vị rau củ bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều đâu.

Trong lúc không có ai ở nhà, cô thu hoạch mọi thứ trong không gian, sau đó trồng thêm một ít. Cô cũng lấy được rất nhiều hạt giống ở vùng nông thôn gần đó, cô muốn ăn liền trồng cái đó.

Buổi trưa, hai vợ chồng không nghĩ có chuyện gì nhưng đến tối về, nhìn thấy rau phơi khô ngoài sân, họ chợt cảm thấy đây chính là một mái nhà nên có.

"Ha ha, con gái của ta rất có năng lực, Kiều Nhi, hai người chúng ta ăn không nhiều như vậy, con đừng để bản thân mệt mỏi, như này là đủ rồi."

Giang Kiều mở to mắt: "Khó mà làm được, đồ ăn ở căng tin là quản no, nhưng ba mẹ tự mình nấu ăn ở nhà vẫn tốt hơn. Ba ba, ngày mai con nghĩ vào núi săn một ít con mồi trở về hong khô, đến lúc cần chỉ việc lấy nấu ăn thôi.”

Cố Chính Phong đối với chuyện này không có vấn đề gì, "Ba ba ngày mai nghỉ ngơi, chúng ta cùng nhau đi."

Giang Kiều oán thầm, vẫn là không tin tưởng cô, nhưng vì có ba đi cùng nên cô sẽ không lo lắng đến vấn đề sử lý lột da.

Đến tối, cô kiểm tra mạch của mẹ, thì đúng như lời ba cô nói, đúng là có chút tật xấu, nên Giang Kiều kê đơn thuốc cho hai người.

"Ngày mai chúng ta cùng đi hái dược liệu, về phần ba mẹ dùng hay không dùng, con sẽ không quản, nhưng rượu thuốc con ngâm ba nhớ uống là được."

Họ đều là người lớn uống hay không uống cô cũng không thể quản tới được, thế nên cô chỉ có thể dặn dò thêm hai câu.

Lại vào núi, Giang Kiều lần này cũng không giấu diếm cái gì, lần này rời đi lần sau khi nào có thể trở lại đây cũng không biết nữa, chính vì vậy nắm chặt cơ hội này tích chữ cho ba mẹ ít đồ.

Nói không chừng khi mùa đông đến, trên núi sẽ chẳng còn gì.

Chưa kể, khi tiến vào rừng già, hai người lại gặp phải mấy nhóm người, nghe họ trò chuyện dăm ba câu chuyện.

Cố Chính Phong lúc này mới ý thức được, những người này lo lắng không có gì ăn nên liền chuẩn bị trước.

"Xem ra họ cũng không ngốc a."

Giang Kiều cười nói: "Đương nhiên, cao thủ đều ở dân gian, nếu lúc này đi ra, nhất định là cao thủ. Nếu đợi đến thu hoạch mùa thu cái gì cũng không có, lúc đó mới đến đây, vậy thì đã muộn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »