Chương 117: Từ chối

Giang Kiều thẳng thừng từ chối: “Không, ông nội nói ba không nên về, tình thế hiện tại không thể thay đổi được.

Ba ba, hãy nhìn những người xung quanh đây. Hãy nhìn hoa màu trên đồng ruộng đều khô héo. Họ đã đào rau dại trữ mùa đông rồi. Ba có thể làm gì nếu quay lại? Mang đồ ăn về? Mang về có thể mang theo bao nhiêu? "

Câu nói này khiến Cố Chính Phong dừng lại, hắn lo lắng cho con cái và cha già của mình, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Sau khi đứa trẻ nhắc nhở, hắn mới nhận ra rằng mình, với tư cách là một đứa con trai, thực sự không đủ năng lực, đúng như lời con gái nói, hắn có thể mang về bao nhiêu lương thực đây, bố già của hắn và những người khác có thể kiên trì được bao lâu?"

Nhưng anh ta vẫn ngụy biện: "Cái đó thì khác. Mang theo một ít có thể xoa dịu tình hình, so với chết đói mạnh hơn đi. Hơn nữa, mùa xuân tới sẽ có thu hoạch lúa mì gắng gượng thì sẽ qua thôi."

Giang Kiều cười khổ nói: "Ba ba cũng biết là gắng gượng, nhưng nếu sang năm hạn hán tiếp tục thì sao? Ba muốn bọn họ sống sót bằng cách nào?"

Cố Chính Phong nghe được lời này, đột nhiên mở to hai mắt, hắn không nghĩ tới còn có thể như vậy, thì thào lẩm bẩn: “Sẽ không đi, nếu nói như vậy, thực sự sẽ chết người đó.”

Giang Kiều thở dài lắc đầu, "Ba, con nói để ba biết, cảm giác của con khá chính xác, nhưng dù sao cũng không tốt lắm, người ta nói đi một nước tính ba nước, con không thể vì cái kết quả còn chưa thấy rõ, đem chính nhân thân của mình tính vào.

Cháu trai của ba còn nhỏ, ông nội đã già rồi, ba và bác cả không có ở đây nên con phải bảo vệ họ hay mọi người.

Ông nội Kiều lớn tuổi hơn ông nội con, cả đời ông ấy không con cái, đến già thu con một cái gánh nặng không tính gánh nặng, lão gia tử còn vui vẻ chịu đựng, vì mảnh chân thành này, còn cũng muốn đối sử thật tốt với hắn.

Đừng lo lắng, con sẽ tìm cách lấy đến lương thực, nhất định sẽ không để bọn họ gặp phải chuyện không may.”

Khi đứa trẻ nói lời này, Cố Chính Phong đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hăng hái nắm lấy tay Giang Kiều: "Không được, này tuyệt đối không được. Kiều Nhi, đứng nói với ba ba nhứng gì ba ba nghĩ là đúng, con làm vậy quá mạo, làm không tốt, mạng đều không còn."

Dù ở trong một góc, nhưng chiến hữu đồng đội khắp nơi viết thư cũng đề cập đến, tình hình bên ngoài đang trong tình trạng hạn hán, mặc dù mùa màng có thu hoạch, nhưng gần như khắp nơi đều thiếu lương thực, đứa nhỏ có thể chạy đâu để mua lương thực?”

Điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến là đứa nhỏ này sẽ mạo hiểm ra ngoài, hắn tuyệt đối không thể đồng ý điều này.

Giang Kiều cười nói: “Ba, ba đang suy nghĩ quá nhiều?”

Cố Chính Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn con gái mình, "Kiều nhi, con phải nhớ rõ, không có gì quan trọng hơn mạng sống của con, con không được có ý nghĩ này. Bên ngoài điều tra rất nghiêm ngặt, vì thế con không thể miếng ăn mà mạo hiểm."

Nụ cười trên mặt Giang Kiều cứng lại, sau đó thở dài nói: "Ba, ba có cách nào tốt hơn không?"

Điều này đặt ra cho Cố Chính Phong một vấn đề lớn, nhưng hắn lập tức nghĩ tới một vấn đề. Đây chỉ là bọn họ dự đoán thôi, sự tình có thể sẽ không phát sinh thì sao?

Giang Kiều chỉ có thể bất lực thở dài trước giả thuyết của ba mình: “Ba, chúng ta cá cược nhé? Con không cần phải đi, năm sau ba có thể xem. Nếu con đoán đúng thì ba có thể không xen vào chuyện của con nữa được không?”

Cố Chính Phong rất vui vẻ đồng ý, "Được, con trở về thành thật luyện công, chuyện này giống như đi ngược dòng nước vậy, không tiến thì sẽ lùi, con lợi hại, ba ba sẽ không ngăn cản con, con muốn đi đâu tùy tâm ý, chỉ cần an toàn của con không bị uy hϊếp là được.”

Giang Kiều đột nhiên nhớ tới một vấn đề, còn chưa kịp hỏi, cô đã nắm lấy tay Cố Chính Phong, bắt mạch cho hắn.

Nhìn thấy hài tử như vậy, Cố Chính Phong thoạt đầu không hiểu, nhưng khi hài tử hỏi, hắn lại cười khổ.

"con đứa nhỏ này, thần căn nhằn, làm ta giật cả mình. Nói thế nào đây, ta và mẹ con lúc đó để lạc mất con, là trong lòng không qua được cái rào cản kia, nghĩ nếu có thêm một đứa nhỏ nữa, chúng ta sẽ không có nhiều sực lực để đi tìm con.”

Hơn nữa, mấy năm nay mẹ con và ta đều gặp phải một số vấn đề về sức khỏe, chưa kể chúng ta, những chiến hữu của chúng ta đều gặp phải vấn đề tương tự, con nối dòng gian nan, có thể điều trị tốt rất khó.”

Đúng như ba nói vậy, trên người ba có rất nhiều vết thương tiềm ẩn, muốn điều trị tốt, cũng không phải không có khả năng, trong lòng Giang Kiều đã có tính toán, trở về cũng cho mẹ bắt mạch. Không qua lo, trong không gian của cô có rất nhiều dược liệu tốt.

"Bé con, như thế nào, con còn muốn có em trai hay em gái à?"

Giang Kiều liệt miệng cười: "Con chỉ đang nghĩ có điều trị cơ thể ba mẹ tốt trở lại, nếu có thể có thêm em trai hay em gái cũng rất tốt?"

Cố Chính Phong xoa đầu con gái: "Bé con, cho dù có, con cho rằng chúng ta sẽ không để ý tới con sao? Yên tâm, con là chúng ta đứa con đầu lòng, vô luận sau này dù có hay không, chúng ta đối với con vĩnh viên không thay đổi, những đứa nhỏ khác trong lòng chúng ta không thể so sánh vị trí với con được, kỳ thật chỉ cần có con ta và mẹ con đã thấy đời này đủ rồi.”