Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 116: Kiểm tra

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Chính Phong vỗ vỗ lưng vợ: "Uyển nhi, em đừng như vậy, đứa nhỏ cũng có cái khó của mình. Em nói lúc trước vì lợi ích của đưa nhỏ, lão gia tử mạo hiểu chống đối Vương Đại Hoa tiếp nhận đứa nhỏ, chỉ vì điểm này, đứa nhỏ nhà chúng ta nên chiếu cố chăm sóc ông nội Kiều mới phải đạo.”

Lão nhân cũng đã già, có bao nhiêu lão nguyện ý ra đi rời bỏ quê hương?

Em đừng khổ sở, đứa nhỏ còn chưa đi, Kiều Nhi, con dự định khi nào thì đi?"

"Ba, con muốn ở cùng ba thêm mấy ngày rồi mới đi. Những ngày này con đã ở với mẹ, con không thể nặng bên này nhẹ bên kia được."

Cố Chính Phong mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, mặc kệ đứa nhỏ ở nơi nào, họ gì, chung quy vẫn mà huyết mạch của hắn, những thức khác đều không trọng yếu.

Giang Kiều đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, lúc về con sẽ ghé qua thăm bác cả.”

Ôn Tĩnh Uyển kiên quyết không đồng ý: "Không được, con còn quá nhỏ, qua đó còn chưa chắc gặp được người. Hơn nữa, vạn nhất qua đó gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?"

Cố Chính Phong có chút mâu thuẫn trong lòng, hắn không muốn con gái mình xuống xe giữa chừng, nhưng theo lý trí, hắn cảm thấy không nên đối đãi con gái hắn giống như nhứng đứa trẻ bình thường khác.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Giang Kiều: "Kiều nhi, con xác định có thể làm được sao? Ta tìm người đi cùng con thì thế nào?"

Giang Kiều kiên quyết lắc đầu, "Ba, thành thật mà nói, con không chắc có thể gặp được bác cả của mình hay không, nhưng con có kiên nhẫn, con có thể chờ cơ hội thích hợp, nếu ba phái người tới, bọn họ sẽ không có thời gian này mà lãng phí với con.”

Hơn nữa, vì con còn nhỏ nên đối phương có thể sẽ không cảnh giác với con, có thể sẽ dễ dàng gặp được bác của con hơn.

Đừng lo lắng, con có khả năng tự bảo vệ mình, nếu con có thể tự mình tìm đến đó, con có thể tự mình quay về."

Tâm tình Cố Chính Phong rất phức tạp, trong đầu cũng là thiên nhân giao chiến "Chuyện này để ta suy nghĩ kỹ một chút."

Giang Kiều cùng ba đi làm. Cố Chính Phong đã có kế hoạch riêng trong đầu, sau khi hoàn thành công việc trước mắt, hắn nhìn lên và phát hiện con gái mình đang nằm trên bàn xem bản đồ.

"Như thế nào, con có thể xem hiểu được?"

Giang Kiều ngẩng đầu cười nói: "Không sao đâu, con đã học ở lớp địa lý rồi, con chỉ muốn xem nơi này của chúng ta rộng bao nhiêu thôi. Ba, ba xong việc rồi?"

Cố Chính Phong mỉm cười gật đầu, "Kiều nhi, chúng ta đi thôi, ba sẽ đưa con chỗ này chơi."

Giang Kiều tưởng rằng ba cô sẽ dẫn cô đi xem cái gì mới mẻ, nhưng không ngờ cô lại đang ở bìa rừng.

Lúc này biểu tình Cố Chính Phong khá nghiêm túc: "Cô gái, nếu cô có kỹ năng gì thì cứ sử dụng đi. Nào, tấn công ba ba đi, để ba ba nhìn xem con luyện thân thủ như thế nào."

Giang Kiều trợn tròn mắt, cô không ngờ tới, ba cô lại như thế này kiểm tra khả năng tự vệ của cô.

"Tấn công ba? Ba không nói sai đi, vạn nhất làm ba bị thương thì phải làm sao?"

Cố Chính Phong trừng mắt nhìn con gái: "Con nghĩ ba con là giấy chắc, nhanh phóng ngựa lại đây."

Giang Kiều cũng không khách sáo với ba mình nữa, đi lên chính là cái hắc hổ trảo muốn xé nát trái tim của bạn. Tuy nhiên, đây chỉ là chiêu như, chiêu thực tại chân dưới, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là ba cô thực sự né tránh đi, không nói gì hai bên bắt đầu công kích tới lui một lúc lâu.

Cố Chính Phong vốn muốn kiểm tra sức mạnh của con gái mình, nhưng đứa trẻ này thực sự khiến ông ngạc nhiên. Cô bé quyền cước công phu không tồi, chính là lực lượng không được, khuyết thiếu rèn luyện.

Giang Kiều càng ngạc nhiên hơn. Cô đã không đình chỉ rèn luyện, không nghĩ tới, ba cô lại mạnh như vậy.

Giang Kiều bị Cố Chính Phong bắt được gần như trợn mắt há hốc mồm: "Ba, ba lợi hại như vậy, đây là ba được dạy khi ở trong quân đội sao?"

Cố Chính Phong buông con gái ra, kiểm tra xem đứa nhỏ có bị thương hay không, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu đúng như con nói vậy, bọn chúng kia đều là cao thủ mất. Ba con một thân công phu này, còn phải cảm tạ ông nội con, lúc trước ta là rất nghịch ngợm gây sự, còn không nguyện ý học tập, thế nên hắn mời võ sư trở về dạy ta, bằng không con nghĩ là đâu ra.”

Giang Kiều giơ ngón tay cái lên với Cố Chính Phong: “Bội phục, bội phục ánh mắt ông nội."

Cố Chính Phong mỉm cười, vòng tay qua vai con gái: "Đúng vậy, ta cũng rất khâm phụ ông nội của con, nếu không phải hắn có thân thủ, hắn đã chết trên chiến trường từ lâu rồi.

Con gái a, thân thủ con khá tốt so với những đứa trẻ cùng tuổi. Tuy nhiên, nếu không rèn luyện kỹ năng này, con sẽ bị tụt lại phía sau.

Tuy nhiên, ba đã nghĩ đến điều đó. Ba và mẹ sẽ nghỉ phép và cùng con trở về, vừa lúc có thể đi thăm ông nội Kiều của con.”
« Chương TrướcChương Tiếp »