Chương 115: Hàng xóm mới

Thằng bé lắc đầu: “Không còn đau nữa, cảm ơn dì.”

Ôn Tĩnh Uyển vẫn còn lo lắng nên quay sang Trịnh Lập nói: "Ngày mai cậu nên đưa con đi khám bác sĩ. Đừng để bệnh nào trì hoãn. Tôi chỉ là y tá, tôi cũng không hiểu biết nhiều về chuyện này lắm.”

Lúc này Giang Kiều bế Tiểu Xuyên Tử lên, bắt mạch cho bé. Trước mặt xem, đứa nhỏ không có vấn đề gì lớn, dù sao cô là không thấy đi ra cái gì, phỏng chừng mười phần vẫn là giun trong bụng làm.

Mấy người trò chuyện một lúc rồi giải tán, Tống Quân Cường có chút không đành lòng rời đi. Ở đây hắn có niềm vui, có đồ ăn ngon, có bạn bè, tìm đâu ra được cuộc sống tốt đẹp như vậy.

"Giang Kiều, sau này em không có việc gì thì tới gặp anh chơi. Nếu có gì ngon để ăn thì đừng quên anh của em, đặc biệt là thịt."

Nhìn thấy Tống Quân Cường như vậy, Giang Kiều cười khổ: "Ai nói mình vừa trưởng thành, ăn thịt còn chưa đủ a?"

"Thức ăn ngon làm sao mà ăn đủ? Ngày nào cho anh ăn cũng không đủ được.”

Giang Kiều cảm thấy việc thích ăn thịt có liên quan rất nhiều đến việc nấu cơm thiếu nước luộc trong hầu hết mọi gia đình. Đây chẳng phải là cách cô sống trước đây sao? Mà theo ký ức Tiểu Giang Kiều để lại, hình như cũng giống như vậy.

Tống Quân Cường rời đi, Giang Kiều cùng Ôn Tĩnh Uyển đi làm, ở nhà cũng không có việc gì làm, bên ngoài cũng không chợ, hơn nữa cô còn có mục đích khác. Cô bé đã cùng mẹ họ tiêm chích cả một ngày.

Tất nhiên, Wen Jingwan có tất cả những gì có thể để dạy cô con gái hiếu học của mình chỉ cần biết điều gì đó, cô sẽ đến với Jiang Qiao.

Đối với con gái hiếu học, Ôn Tĩnh Uyển đương nhiên dốc túi giáo, chỉ cần là cô biết, tất cả đều giảng giải cho Giang Kiều.

Bất quá Ôn Tĩnh Uyển dù sao xuất thân cũng chỉ là y tá, cách trình độ bác sĩ còn khoảng cách, có chút kiến thức cô không thể nào dạy được đứa nhỏ.

Nhưng Những điều này đối với Giang Kiều không khó. Hiện tại cô chỉ muốn tìm cái cớ cho những điều cô sẽ biết trong tương lai.

Những khi mẹ bận, cô đã tìm đến người khác để xin học hỏi. Cô không thể chịu đựng được trong thời gian dài, chỉ vài ngày dưới sự hướng dẫn riêng của mẹ, Giang Kiều đã có thể tiêm thuốc và truyền dịch cho mọi người. Ôn Tĩnh Uyển cũng chỉ để con gái làm điều này. Ba đứa trẻ đều nói, đứa nhỏ nhà họ thông minh, nhưng cũng không thể để đứa nhỏ thể hiện quá mức.

Nhưng Giang Kiều sẽ không lãng phí thời gian vào việc này. Cô đã ở với mẹ được nửa tháng, chưa kể đến cô, ngay cả Cố Chính Phong đều có ý kiến.

"Ba nói, con gái a, sao con không cùng ba đến đơn vị công tác? Ở trong bệnh viện có ý nghĩa gì? Toàn mùi vị của thuốc, không bằng rèn luyện thân thể với mấy binh lính đâu."

Ôn Tĩnh Uyển lo lắng mấy ngày nay cũng không phải là cô không quan sát, con gái cô là ứng cử viên tốt cho việc học ngành y, cô đã nghĩ đến việc để con mình học tập nhiều hơn, bồi dưỡng thật tốt, về sau có thể thi vào trường y, tiểu cô nương làm công việc này còn rất thích hợp đâu.

"Ba đứa nhỏ muốn làm cái gì đây? Đứa nhỏ học ngành này thật tốt, không lâu nữa còn là có thể chữa bệnh cho người đâu."

Cố Chính Phong kinh ngạc liếc nhìn con gái: "Kiều nhi, nói cho ba ba biết, có phải con học y cùng ông nội Kiều phải không?”

Giang Kiều thành thật gật đầu: "Con không có việc gì liền cùng Ông nội Kiều học chút, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”

Cố Chính Phong cảm thấy đã đến lúc thật tốt tâm sự với con gái của mình.

"Kiều Nhi, ba không phản đối việc học hỏi nhiều kỹ năng, nhưng đừng quên, mọi thứ con học con phải hiểu được nó. Con thậm chí còn chưa học hết các ký tự chữ. Có một số thứ nếu chỉ học thuộc lòng, sẽ không thể hiểu được bản chất thực sự, và sự tinh túy của việc đó…! Nếu không ba ba gủi con đi học chữ trước, chờ đến thời gian được nghỉ ngơi, con cùng mẹ học tập cũng không chậm.”

Nhìn ánh mắt tha thiết của ba mẹ, Giang Kiều thở dài: “Ba, mẹ, con không thể ở đây đi học được, bởi vì ông nội ở nhà cần con chăm sóc, và ông nội cũng cần một người như con đi đi về về chạy việc lặt vặt.”

Ba mẹ ông nội Kiều cũng già rồi, con không thể làm người vong vơn phụ nghĩa được. Về việc đi học, nhà trường đã đồng ý, chờ lên sơ trung, con xin làm bài thi rồi chính thức đi học."

Dù trong thâm tâm cả hai đều biết, cuối cùng con gái cũng lựa trọn rời đi, nhưng việc đứa nhỏ thực sự đề cập đến vấn đề này, khiến hai vợ chồng trong lòng cảm thấy khó chịu.

Ôn Tĩnh Uyển quay đầu đi, lén lau nước mắt. Khoảng thời gian này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà cô từng trải qua trong những năm này, thậm chí cô còn có thể bật cười khi tỉnh dậy.

Mẹ ruột cái bộ dáng kia, Giang Kiều không phải không thấy được, cô trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì!

"Mẹ, đừng như vậy, sau này con lại tới đây nữa mà."

Ôn Tĩnh Uyển quay đầu nhìn con gái, hai mắt đỏ hoe, “Kiều Nhi, chúng ta đã đồng ý, nếu con có thời gian thì có thể đến gặp chúng ta. Nếu không tiện thì con có thể đi cùng ông nội Kiều qua đây, ông nội con bên kia thực không có biện pháp, nhưng ông nội Kiều của con hiện tại tự do."