Chương 114: Hàng xóm mới

Giang Kiều đang bận nấu ăn, bảo Tống Quân Cường nhanh chóng ướp muối phơi nắng làm cá khô. Còn cô quay vào trong phòng, tìm một miếng vải xô từ trong không gian, bao lại tránh thu hút ruồi bọ.

"Này, ngày mai anh muốn đi câu thêm ít cá, đến lúc đó đều mang đi phơi nắng, lưu trữ mùa đông ăn. Chờ khi mẹ anh đến đây còn có thêm cái đồ ăn mặn.”

Nhưng mà đây chỉ là mong muốn tốt đẹp của Tống Quân Cường, Cố Chính Phong buổi tối mang về tin tức.

"Ba cháu gọi điện, hắn nói hắn được phân một căn hộ ký túc xá, căn hộ khá lớn, vừa đủ cả nhà vào ở, chỉ chờ mấy mẹ nữa thôi. Ngày mai chú sẽ vào thành phố có chút việc, tiện đường sẽ đưa cháu đến đó luân."

Tống Quân Cường cũng phải rời đi, Giang Kiều và Ôn Tĩnh Uyển lại có việc để làm. Tống Chí đã ổn định cuộc sống, một số thứ không được chuẩn bị kỹ lưỡng, mà thành phố thì khác với nông thôn, nên hai mẹ con mất công chuẩn bị một ít, đồ ăn thường ngày cho hai người đàn ông một lơn một nhỏ này, ít nhất sẽ không lãng phí tiêu tiền vào mọi thứ phải không?

Trứng gà là không thể thiếu, con gái mang về cả giỏ trứng lớn, Ôn Tĩnh Uyển cũng không phải người keo kiệt, trực tiếp chia một nửa giỏ trứng, đóng gói một ít dưa chua và những thứ khác ở nhà, cũng như ngũ cốc, dầu mà hai người họ mua ở thành phố, và bảo Tống Quân Cường ngày mai mang đến đó.

Sau khi dọn dẹp xong, cả nhà ngồi ngoài sân tận hưởng không khí mát mẻ, bên cạnh, vợ chồng họ Trịnh Lập dẫn theo con nhỏ đến thăm, trên tay còn cầm theo trái cây.

“Chị dâu, lẽ ra chúng tôi phải sớm đưa đứa nhỏ đến tận nhà cảm ơn mọi người , nhưng nghe nói đây là lần đầu tiên đứa nhỏ trở về nhận nhau, nên không dám lại đây quấy rầy gia đình.”

Bây giờ chúng ta làm hàng xóm, tôi dẫn vợ con đến cửa, tôi cũng đến để cảm ơn con gái anh chị và Quân Cường. Nếu không có họ, con trai tôi đã bị người ta bắt cóc."

Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng nghe được chuyện này, Giang Kiều và Tống Quân Cường đều kín tiếng, hai ngày nay bận rộn họ đều quên nói với người lớn trong nhà.

Cố Chính Phong nghe xong lời của Trịnh Lập, mỉm cười xua tay nói: "Đừng khách sáo, đây là việc trẻ con nên làm. Là con của gia đình quân nhân, nếu không tý cảnh giác đó, đều thực xin lỗi lão ba hắn cho bồi dưỡng luyện tập, đến, mau ngồi đi."

Tiều Xuyên Tử nhìn thấy Giang Kiều, lập tức chạy tới ôm chặt lấy Giang Kiều không buông: "Chị, hai ngày nay em nhớ rất nhớ chị nha.”

Tống Quân Cường ở bên cạnh chêu trọc đứa nhỏ: "Tiểu Xuyên Tử, em là nhớ chị gái Kiều nhi hay là đang nhớ đồ ăn ngon của chị gái Kiều nhi đây?"

Tiểu gia hỏa quay đầu lại nói: "Hừ, em mới không thèm để ý tới anh."

Trịnh Lập trừng mắt nhìn con trai mình: "Xuyên nhi, không được thái độ như vậy với anh trai, nếu không có anh trai, bây giờ con cũng không thể gặp lại ba mẹ nữa đâu, mau xin lỗi anh trai đi."

Giang Kiều không ngờ rằng Trịnh Lập khá giỏi trong việc giáo dục trẻ em. Anh chàng nhỏ quay đầu dang rộng vòng tay về phía Tống Quân Cường: "Anh trai tốt, ôm ôm."

Hành động của anh chàng trai nhỏ khiến anh chàng lớn bật cười.

Tống Quân Cường ôm lấy Tiểu Xuyên Tử, lễ phép nói: "Chú Trịnh, đừng nghĩ cháu khác biệt như vậy? Nếu có ai khác giúp đỡ trong chuyện này thì chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, và chúng ta là định mệnh, ai có thể ngờ tới chú và bà ba cháu lại là đồng đội đâu."

Nhắc đến chuyện này, gia đình Trịnh Lập hết lời khen ngợi Tống Chí. Bởi vì khi Tống Chí rời đi, cả sân rau họ không mang đi chút nào, họ để lại mọi thứ. Những thứ đó đã cứu nguy cho gia đình họ, bớt đi rất nhiều rắc rối khi mới chuyển vào.

Cố Chính Phong vỗ vỗ vai đối phương

"Lão Trịnh, sao cậu khách khí như vậy? Chúng ta đều là đồng đội, khi lão Tống rời đi, hắn nói sẽ để lại cho đồng đội tiếp theo chuyển đến, không ngờ cuối cùng người chuyển đến lại là gia đình cậu, về sau không có việc gì cứ tới đây ngồi chơi."

Giang Kiều đứng dậy, rửa sạch trái cây nhà họ Trịnh mang đến rồi lấy ra ngoài.

"Vừa vặn nhà chúng ta không mua cái này, cháu mượn hoa hiến phật, mọi người đều ăn. Đến đây, Tiểu Xuyên Tử, em cũng ăn một cái đi."

Cậu bé chia sẻ quả dưa với Giang Kiều, vì hạn hán nên quả dưa đặc biệt ngọt. Người lớn cũng vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng sau khi bé Xuyên Tử ăn xong dưa, lại kêu đau bụng.

Trịnh Lập và Mạnh Ngọc Chi chỉ có một đứa con. Đừng nhìn hai vợ chồng trong việc giáo dục rất nghiêm khắc, nhưng khi đứa trẻ cảm thấy không thoải mái, hai vợ chồng đều sợ hãi lên rồi.

Ôn Tĩnh Uyển là nửa bác sĩ, trước tiên kiểm tra đứa bé chỉ là đau bụng, không nôn mửa cũng không tiêu chảy, cô ấy hoài nghi trong bụng có giun tác quái.

“ Đúng lúc hôm nay tôi mua chút thuốc tẩy giun ngọt, có muốn cho đứa nhỏ uống giun không? Mọi người chờ, tôi vào trong nhà lấy.”

Giang Kiều chưa bao giờ qua thuốc tẩy giun ngọt, nó có màu vàng, nhìn như một bảo tháp nhỏ. Nhìn Xuyên tử ăn còn có vẻ rất ngon, ít nhất đứa nhỏ này không có nhổ ra.

Ôn Tĩnh Uyển nhét hai miếng còn lại vào miệng con gái và Tống Quân Cường. Tống Quân Cường vẫn là không muốn ăn thứ này: "Dì, con đã trưởng thành rồi."

Văn Kinh trợn mắt nhìn hắn: "Mặc kệ lớn bao nhiêu, kia cung chỉ là choai choai đứa nhỏ. Dù sao thứ này cũng không có hại, cháu cứ coi như kẹo ăn chơi là được."

Giang Kiều vừa ăn vừa gật đầu nói: "Có loại thuốc ngon như vậy, mỗi ngày có thể ăn như kẹo. Mẹ, có việc gì thì mua thêm."

Ôn Tĩnh Uyển cười khổ nói: “Đứa nhỏ này, dù ngon đến đâu cũng là thuốc chứ không phải đường.

Xuyên Tử như thế nào? Bụng còn đâu nữa không?"