Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 113: Lưng ba vững như ngọn núi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, Giang Kiều và Tống Quân Cường bắt đầu mày mò chiếc xe jeep bị hỏng. Giang Kiều là cái gà mờ, mà Tống Quân Cường càng không đáng trông cậy vào hơn, bọn lôi kéo mấy anh lính công binh theo chân bọn họ cùng nhau nghiên cứu.

Còn đừng nói, họ thực sự nâm mê ra dùng còn rất tốt, hai người lái xe đến khu vực chợ gần đó đi dạo, Trên đường đi, Tống Quân Cường nổi hứng đi câu cá, nghe nói con sông cạn gần đó có rất nhiều cá, Giang Kiều cũng nhân cơ hội mua rất nhiều thứ cô cần và tích trữ trong không gian. Tống Quân Cường cũng không phải trắng tay, câu được rất nhiều cá lớn cá nhỏ.

Về đến nhà, họ phát hiện cách vách có hàng xóm mới, vẫn là người mà hai người họ nhận biết, Manh Ngọc Chi nhìn thấy Giang Kiều, còn rất là thân thiết.

"Kiều nhi, Quân Cường, giờ mới gặp lại hai đứa, mấy ngày nay ở tạm nhà khách, cũng không biết mấy đứa ở đâu, từ nay về sau chúng ta là hàng xóm, mỗi ngày đều có thể gặp nhau rồi."

"Chị gái.”

Nhìn thấy những cái đầu nhỏ ló ra từ sau bức tường, Giang Kiều mỉm cười chào Xuyên Tử, sau đó đưa cho Mạnh Ngọc Chi một ít cá để dành cho đứa nhỏ nấu canh.

Khách sáo từ chối một lúc, Mạnh Ngọc Chi vui vẻ nhận lấy: “Nhà vẫn chưa dọn dẹp, có thời gian thì qua chơi nhé.”

Tâm tình của Tống Quân Cường tuy biết sớm muộn gì căn nhà này cũng sẽ được giao cho người khác, nhưng hắn chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.

Nhìn vẻ mặt của Tống Quân Cường, Giang Kiều còn có gì không hiểu, "Trong lòng không phải tư vị gì đi? Phải nghĩ thoáng một chút. Trong doanh trại có rất nhiều người xếp hàng chờ nhà ở đâu. Có nhà trống, người ta còn không chạy nhanh. À, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, gia đình anh sẽ có nhà mới ở trong thành phố, so với nơi này còn tốt hơn nhiều!”

Tống Quân Cường rầu rĩ nói: "Cái đó lại khác, nhiều năm như vậy, mấy mẹ con chúng ta mẹ chúng ta đã sống ở đây, tình cảm của cũng khác, ta đoán là ba ba tâm tình cũng thấy như vậy."

Giang Kiều vỗ vỗ vai hắn, nói đùa nói: "Đừng buồn lo chuyện xuân thu, điều đó không hợp với anh đâu, nhanh mang cá đi làm sạch, trở về chiên một ít đưa đi qua cho ba ba của anh."

Bị Giang Kiều ra lệnh như vậy, Tống Quân Cường thật sự không có dư thời gian để đa sầu đa cảm. Tên này đã bị mùi thơm của cá chiên trong bếp hấp dẫn, đứng canh cửa bếp không nhúc nhích.

"Ta nói nha đại ca, làm sao còn đứng đó, có thể di chuyển ra chỗ khác được không, trong bếp nóng quá a, đây cầm cái này ăn trước đi, lát nữa còn đưa một ít cho Hạo Ninh ca."

Tống Quân nhét một miếng cá to vào miệng, mơ hồ nói: "Tên đó nên khen thưởng, rõ ràng nhận biết nhau, còn làm bộ như không biết."

Giang Kiều vẫy tay vỗ vỗ vai Tống Quân Cường: "Tiểu đồng chí, cũng đừng có phản đối, có phải anh đã quên lời ba anh và mấy chú nói rồi không? Bên ngoài, quan hệ của chúng ta chỉ là quan hệ bình thường, đừng thân thiết quá, những người không biết chi tiết sẽ suy diễn chúng ta muốn làm cái gì đâu."

Tống Quân Cường còn muốn bào chữa một câu: “A, anh cũng không muốn như vậy a. Chào hỏi một câu chắc không sao đâu nhỉ? Trước kia mỗi lần đến đây đều cùng hắn chơi đùa, không nghĩ tới người này nhập ngũ thế mà còn sớm hơn cả anh. Nếu Biết trước, anh đã bảo mẹ anh sửa hổ khẩu tăng thêm hai tuổi rồi.”

Oán niệm a, trong lòng có vô cùng oán niệm a, rõ ràng tuổi tác so với hắn không sai biệt lắm, chờ đến lúc hắn nhập ngũ, người ta đã là lão binh rồi.

Giang Kiều bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại ca, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, cho dù nhập ngũ cũng không biết là sẽ đi đâu, anh xác định là cùng anh ấy cùng một đội sao? Nói không chừng binh chủng cũng không giống nhau đâu.”

Nhanh lên, đừng nói nhảm, đồ còn nóng gửi cho anh ấy, tránh xa người, xem buổi tối anh ấy có thời gian qua không, để anh ấy qua ăn tối."

Tống Quân Cường rất nhanh quay lại, “Tên kia nói, có cá này rồi hắn sẽ không lại đây, hắc hắc, Kiều nhi, em không thấy tên Hạo Ninh đó đều mệt thành chó rồi, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức lực."

Nhìn Tống Quân Cường vủi vẻ trên nỗi đâu của người khác, Giang Kiều nhịn không được đánh hắn một cái: "Bộ dáng hiện tại của hắn, cũng là tương lai sau này của anh đó, cho nên, tiểu đồng chí, anh nhất định phải chuẩn bị tinh thần, huấn luyện rất mệt mỏi."

Tống Quân Cường thờ ơ ngồi xuống, tiếp tục ăn cá chiên còn chưa ăn xong: “Có sao đâu? Dù sao thì anh cũng chỉ thích bộ quân phục đó thôi, khổ sở có là gì? Có thể khổ sở hơn ở quê không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »