Chương 112: Lưng ba vững như ngọn núi

Cố chính phong lắc đầu; "Đứa nhỏ đã lớn, hẳn là sẽ không…!”

“Có lẽ, con bé là vì chuyện khác, con bé chưa muốn nói mà thôi, chúng ta trước khia như thế nào qua, giờ cũng như thế qua, em chỉ cần ghi nhớ trong lòng, con gái chúng ta khác với những đứa nhỏ nhà khác là được."

Buổi tối hai mẹ con đi nhà tắm công cộng tắm, Ôn Tĩnh Uyển nhìn kỹ thân thể con gái, không có gì thay đổi, muốn nói đến thay đổi, chính là nốt ruồi trên cổ tay khi mới sinh ra không lớn, bây giờ trưởng thành thì lớn hơn.

Nghĩ đến năm đó đứa bé nho nhỏ nằm trong lòng mình, trong nháy mắt đã trưởng thành thiếu nữ, làm một người mẹ, Ôn Tĩnh Uyển vừa sát lưng cho con gái, vừa dạy một số kiến thức sinh lý thông dụng cho con gái nhỏ của mình.

Giang Kiều vừa nghe vừa gật đầu, cô hiểu tất cả những kiến thức này, nhưng đây là tình yêu thương và sự quan tâm của người mẹ dành cho con gái mình, và đó là những điều mà người mẹ nên dạy dỗ. Cô rất thích quá trình này, giống như những gì mẹ cô đã nói với cô ở kiếp trước. Dù từ ngữ, giọng điệu, có khác nhau nhưng nội dung vẫn giống nhau.

Giang Kiều rất tò mò, làm sao một tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có như Ôn Tĩnh Uyển, lại có thể gia nhập Bát Lộ Quân?

Nhắc đến chuyện lúc đó, Ôn Tĩnh Uyển thở dài: “Cũng là trùng hợp, một người bạn cùng lớp của mẹ cũng là một nhà hoạt động tích cực, thông qua người bạn đó liên lạc với Bát Lộ Quân, sau đó, mẹ với một số bạn cùng lớp, hẹn cùng nhau đi đến Diên An, và chúng ta thành công gia nhập Bát Lộ Quân."

Giang Kiều ngẩng cổ nhìn mẹ: “Ông ngoại có đồng ý không?”

Ôn Tĩnh Uyển cười lắc đầu: " Sao có thể đồng ý? Là mẹ lén lút rời đi, ông cũng không thể làm gì được. Sau này chúng ta hoạt động cần vật tư, ông ngoại con không ngần ngại đã giúp đỡ chúng ta vô điều kiện. Phải nói ông ngoại con cũng là nhân sĩ tiến bộ, ít nhất ở phương diện vật tư kia, ông ngoại con giúp đỡ chúng ta là tuyệt đối hào phóng.”

Giang Kiều cảm thấy Ôn Tĩnh Uyển thật sự rất vui vẻ, lúc này cô mới hiểu được cố gắng vất vả của ông ngoại, không gì khác ngoài mong muốn con gái mình mạnh khỏe.

Sau khi Ôn Tĩnh Uyển nói lời này, thở dài lần nữa:"Nói đến chuyện này, là do bản thân mẹ, với tư cách là con gái, đã không làm tốt. Ông bà ngoại và các cậu của con đã hết lòng tận tâm với mẹ. Nhìn lại bản thân, nhiều năm ở lại đây, không thể đi đâu được, phải mấy năm mới gặp lại nhau, vẫn là đến và đi vội vàng như vậy.”

“Vậy mẹ có nghĩ đến chuyện xuất ngũ không?”

Ôn Tĩnh Uyển lắc đầu, "Mẹ thích bộ quân phục này, mẹ cũng thích nghề nghiệp của mẹ, cho nên mẹ và ba ba con sẽ không xuất ngũ, có thể cùng ba con chiến đấu thật tốt."

Bên ngoài vang lên tiếng thúc giục của Cố Chính Phong: "Hai mẹ con tắm rửa xong chưa? Nhanh tắm rửa xong, chúng ta về nhà."

Nói đến việc chiều chuộng con gái, khẳng định Cố Chính Phong là số một. Giang Kiều cảm thấy bản thân đã trưởng thành, có thể tự đi lại, nhưng ba cô lại nói đường tối, sợ cô ngã nên phải cõng cô trên lưng mới chịu.

Ôn Tĩnh Uyển để con gái trèo lên lưng của chồng mình: “Ba con chỉ là muốn cõng con trên lưng thôi, sau này con lớn hơn cũng chẳng thể cõng con được nữa, với lại lớn rồi cũng sợ người ngoài sẽ nói này nói nọ...! Giờ không biết còn có thể cõng con gái được bao nhiêu năm nữa đâu, lúc này ba con còn có thể cõng, con gái a, cố gắng thỏa mãn ba ba con tâm nguyện này đi."

Hắn bị vợ vạch trần tâm tư, Cố Chính Phong hừ một tiếng: "Đây chính là con gái ruột của ta, muốn ta cõng lúc nào ta liền cõng. Cho dù là thời điểm nào, chỉ cần bé con cần người ba ba này!”

Chỉ với một câu, mắt Giang Kiều ánh lên vị chua xót, đây chính là ba mẹ của cô, ba mẹ chờ đã đợi nhiều năm như vậy, đều muốn cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Cô vòng tay qua cổ Cố Chính Phong, nằm tựa trên lưng ba, cảm nhận lưng ba ấm áp vững chãi như ngọn núi lớn.

Tống Quân Cường có chút hâm mộ, "Kiều nhi, em thật hạnh phúc đã chết, ta lớn như thế này, ba ba hình như cũng chưa cõng qua ta lần nào."

Cố Chính Phong hừ tiếng mũi "Con trai, hãy kiên nhẫn, ba con phải sinh sống tằn tiện, tiết kiệm, đem mọi thứ có thể gủi qua bưu điện đều gủi hết về cho con. Nghe tin mẹ con ít sữa sau khi sinh con, là ba ba con cầu ông bà nội, để người ta giúp hắn lấy ít sữa bột cho con đó. Ai nha! Đứa nhỏ này, ăn xong rồi tất cả đều đã quên hết đi?”

Tống Quân Cường gãi gãi cái đầu đinh: "A? Còn Có chuyện như này, con như thế nào không biết nhỉ?"

Ôn Tĩnh Uyển cười lắc đầu: "Những người đàn ông này là thế đấy, họ giữ mọi chuyện trong lòng. Nói thế nào nhỉ? Họ thích thể hiện tình yêu thương với con cái bằng hành động hơn là thể hiện bằng lời nói. Ta đoán những gì con cảm nhận chỉ toàn là những lời dạy dỗ khiển trách của ba ba con đi?"

Lời tổng kết của Ôn Tĩnh Uyển nói rất đúng với suy nghĩ của Tống Quân Cường: "Dì, dì nói quá đúng, ba con không chính là như vậy, con còn nghĩ ông ấy với chúng ta không hài lòng đâu."

Cố Chính Phong vừa đi vừa giải thích: "Mấy đứa là con trai, khác với con gái, chúng ta đối với con trai nhất định phải yêu cầu nghiêm khắc, cho nên a, con trai, con nhất định phải thấu hiểu cho ba ba của mình."