Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 111: Đi dạo cùng con gái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Tĩnh Uyển chết lặng khi nhìn thấy xấp phiếu ngoại hối trên tay con gái.

"Thứ này con lấy ở đâu ra?"

Giang Kiều nghịch ngợm cười nói: "Việc này mẹ cũng đừng hỏi, mẹ muốn mua cái gì cứ việc mua. Trước tiên phải mua ít dầu và lương thực mang về, còn lại mẹ thích mua cái gì cứ tùy tiện tiêu."

Có phiếu ngoại hối trong tay Ôn Tĩnh Uyển cũng không khách khí nữa. Trước đó hai vợ chồng luân đóng quân ở những nơi hẻo lánh, không có nhiều cơ hội ra ngoài dạo phố mua sắm, lần này như được bật công tắc, bà điên cuồng lao vào mua mua mua ...

Ban đầu bà định mua thêm quần áo cho con gái, nhưng Giang Kiều đã kịp ngăn bà lại: “Mẹ, đừng mua cho con, con còn nhỏ, còn đang trường thân thể, quần áo năm nay sang năm sẽ không mặc vừa nữa. Mẹ có thể đổi sang mua vải dệt, con cũng cần đồng hồ để xem giờ.”

Con gái cần gì Ôn Tĩnh Uyển liền mua cái đó, dù sao tất cả tiền mặt có trong nhà bà đều mang theo, lần này có thể thả cửa mà mua mua mua...

Giang Kiều theo sát bà làm công cụ hình người, chỉ một lúc hai tay cô đã đầy ắp.

“Chờ con, con mang đồ ra xe trước rồi quay lại.”

Ôn Tĩnh Uyển say sưa mua sắm đầu cũng không ngẩng lên: “Đi, đi nhanh rồi về.”

Để mà nói, Ôn Tĩnh Uyển thật sự là người biết nhìn hàng, có vẻ như tính cách này của bà có liên quan rất nhiều bởi cuộc sống trước kia, những thứ bà mua rất trang nhã, hàm xúc, còn rất phù hợp với mong muốn của Giang Kiều. Nghe còn gái bà không mua nhiều quần áo nữa, thay vào đó bà mua rất nhiều vải dệt cho con gái mình.

Thấy mẹ muốn mua quần áo cho ông nội và anh em họ, Giang Kiều ngăn cản: “Mẹ đừng mua, có mua họ cũng không mặc được. Chỉ cần lấy ít len

hay gì đó, những thứ có thể mặc được ở bên trong, không làm người khác phát hiện ra.”

Phiếu kiều hối dùng hết, trên xe đã chất đầy đồ đạc của hai mẹ con.

“Giờ chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó chúng ta đến cung tiêu xã mua những thứ khác. Mẹ nơi này còn rất nhiều phiếu vé đâu."

Giang Kiều đi dạo mua sắm cả buổi sáng, lúc này thực sự đói, nên hai mẹ con tìm một nhà hàng gần đó giải quyết bữa trưa.

“Buổi chiều chúng ta còn trở về, thời gian không thể chậm trễ được.”

Khi đi ngang qua bưu điện, Giang Kiều đã gửi điện báo cho ông cụ trong nhà, cô không dám gửi điện báo ở gần khu vực quân đội.

Điện tín cô gủi trước khi đến thăm ba mẹ còn chưa tới đâu, cô cũng không biết quá trình giám sát điện tín gửi nhận có chuyện gì, cho nên cô gủi điện tín đi từ thành phố sẽ an toàn hơn.

Nhưng khi hai mẹ con về đến nhà, ba cô cũng nhận được bức điện trước đó của cô.

“Ai nha, ba ba nói xem, nếu không gặp được chú Tống thì con phải đợi ở nhà ga trong bảo lâu? Tốc độ này cũng quá chậm đi!”

Đừng nói Giang Kiều, ngay cả Cố Chính Phong cũng thở dài liên tục: "Ở bên này đường xá không thuận tiện, không có biện pháp, sau này nếu có chuyện gì tốt nhất nên gọi điện đi. Tuy hơi đắt nhưng được cái nhanh, tiện."

Nhìn thấy Ôn Tĩnh Uyển và Tống Quân Cường mang đồ xuống, Cố Chính Phong vẫn vẻ mặt bình tĩnh, còn rất ân cần hỏi han quan tâm.

“Có đủ tiền phiếu mua không? Không đủ, lần sau lại tới."

Ôn Tĩnh Uyển cười khổ, "Tiền mặt trong nhà tiêu hết rồi, cuối cùng đều do con gái nhà ta chi trả."

Chính Phong, anh nói xem con gái lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Là ba ba đưa hả? "

Cố Chính Phong cười lắc đầu, "Ba có thể cho, nhưng chắc chắn là đưa phiếu vé cho con bé thôi, ba khẳng định biết con bé buôn bán. Nếu không, Kiều Nhi nhà chúng ta lấy gì trợ cấp cho ông cụ cùng hai anh em họ con bé đây? Con bé đưa em cứ dùng đi, chờ lúc còn bé đi về lại cho con bé là được, bên kia ông cụ không phương tiện dùng, vừa lúc để con bé thỉnh thoảng chuẩn bị ít đồ sinh hoạt hằng ngày cho ông cụ và mấy đứa nhỏ trong nhà."

Sắc mặt Ôn Tĩnh Uyển đột nhiên thay đổi: "Gì, con bé còn muốn đi đâu nữa hả?"

Cố Chính Phong thở dài, vẻ mặt chán nản nói: “Vậy em nghĩ chúng ta nên làm thế nào? Ông nội của đứa bé còn ở bên kia, không nghĩ đến ông cụ trong nhà, cũng phải nghĩ cho ông cụ Kiều phải không? Trừ khi chúng ta đón ông cụ Kiều qua đây. Người ta nói lá dụng về cội, ông cụ Kiều chưa chắc đã đồng ý theo chúng ta qua đây ở.”

“Chuyện đến đây thôi, tạm thời không thảo luận nữa, chờ con bé nói thời gian trở về, chúng ta sẽ làm chuẩn bị. Còn có về sau chuyện của con gái, bản thân chúng ta hiểu là được, cứ giống như trước kia, giữ bí mật…”

Ôn Tĩnh Uyển trắng mắt nhìn người đàn ông của mình, “Em là mẹ con bé, sao có thể không nghĩ cho con gái mình? Yên tâm, đánh chết em cũng không nói.”

“Chính Phong, anh có nghĩ chuyện con bé có thực sự kết thúc...? Về sau sẽ không có chuyện gì kỳ quặc xảy ra nữa phải không? Em thực sự lo lắng, một ngày nào đó chuyện cây cổ thụ chết mọc lá nở hoa chỉ sau một đêm vỡ lở, không biết sẽ nháo ra chuyện gì nữa đây!”
« Chương TrướcChương Tiếp »