Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 110: Không biết là tư vị gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô lắc đầu khó hiểu, "Mẹ, con không hiểu ý mẹ?"

Cố Chính Phong ở một bên giải thích: "Kiều nhi, khi mẹ sinh con ra, cây cổ thụ chết trong sân nhà chúng nhiều năm đột nhiên lại nảy mầm, lúc đó vẫn là mùa đông. Chuyện này chỉ có mẹ con, ta và ông nội con biết, khi đó ba ba cùng ông nội con đã chặt cái cây vì sợ có chuyện rắc rối.

Ngày hôm sau, vị sư già đến trước cửa nhà chúng ta, và đưa cho con tấm mộc bài con đang đeo trên cổ, trên đó có khắc tên của con, trùng hợp đó cũng là cái tên mà ba ba đặt cho con.”

Giang Kiều nghe xong im lặng hồi lâu, chẳng lẽ tiểu Giang Kiều là hậu thế của cô, có thể chính tấm mộc bài này đã dẫn dắt cô đến đây?

Chuyện này cô không có biện pháp nói ra, Cố Chính Phong cũng không giải thích gì nhiều cho cô, cũng giống như những gì ông nội cô đã nói.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba, tâm tình Giang Kiều có chút phức tạp, trước đó cô cảm thấy được cảm xúc của tiểu Giang Kiều, chỉ là muốn thay cô bé Giang Kiều nhận lấy yêu thương chăm sóc của ba mẹ, và hoàn thành trách nhiệm của cô bé đối với gia đình.

Nhưng cặp đôi ba mẹ này thực sự đối với cô rất tốt, tốt đến mức cô không thể chê trách gì ở họ.

Vừa vào đến cửa, hai vợ chồng đã lấy ra tất cả lễ vật quà tặng, những thứ mà họ đã chuẩn bị bao nhiêu năm qua bày ra cho cô xem. Đây chính là tấm lòng vô tư của ba mẹ thân sinh đối với con cái của chính mình mới có được.

Vậy cô nên làm gì bây giờ? Về sau cô còn tiếp tục chung sống với cặp đôi ba mẹ này, có một số chuyện dù cô có cất sâu dấu kỹ đến đâu, sẽ có một ngày vẫn bị ba mẹ cô phát giác ra thôi! Cố Chính Phong là ai chứ, có chuyện gì qua được mắt hắn chứ?

Quay lại nhìn ba mẹ, cô có chút do dự, không biết có thể tin tưởng hai vợ chồng này hay không? Cô sợ, sợ lần nữa bị phản bội, cô không muốn trải nghiệm điều này thêm lần nào nữa!

Cố Chính Phong làm sao có thể không thấy vẻ mặt do dự của con gái, đặc biệt là đôi mắt to trong sáng hữu thần của con gái, khiến hắn kẻ làm ba ba này cảm thấy l*иg ngực nhói lên, bất giác cảm thấy đau đớn.

Hắn ôm con gái vào lòng: “Con gái, đừng nghĩ ngợi gì nữa, muộn rồi chúng ta đi ngủ thôi!”

Giang Kiều cảm thấy vấn đề này không nên nóng vội, chậm rãi thảo luận sẽ tốt hơn, vì canh bạc này thực sự cô không dám đánh liều.

Sau khi còn gái ngủ say, Ôn Tĩnh Uyển nhìn người đàn ông của mình mà rơi nước mắt.

"Anh cảm thấy con gái có chuyện gì phải không? Con bé không thể nói cho cha mẹ mình biết được sao?"

Cố Chính Phong thở dài, vỗ vỗ lưng vợ: "Đừng suy nghĩ nhiều, còn gái chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, em phải hiểu, con bé so với những đứa trẻ khác sẽ có chút nhạy cảm hơn, càng không chịu nổi tổn thương, em yên tâm đi, chậm rãi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, con bé giờ đã trở lại với chúng ta, anh tin một ngày nào đó con bé sẽ nguyện ý nói cho chúng ta biết."

Ôn Tĩnh Uyển nhẹ nhàng thở dài, niêm phong thư lại: “Thư này thật sự muốn gửi đi sao?”

Cố Chính Phong vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, "Nếu con gái đã nói thì cứ nghe con bé đi. Nói đến đây, có khi hai chúng ta ở trong quân quá lâu, nên hai mắt không nhìn xa bằng con gái thì sao?"

“Em đừng nhìn con gái chúng ta nhỏ mà xem thường, vì những trải nghiệm tuổi thơ, nên con bé nhạy cảm hơn với thay đổi của thế giới bên ngoài so với chúng ta những người bình thường rất nhiều."

"Chẳng trách còn bé lại vất vả như vậy! Vì để chăm sóc tốt một nhà già trẻ, nhỏ như vậy phải ra ngoài bắt đầu kiếm tiền, thậm chí còn không thể đến trường đi học.”

Hai vợ chồng âm thầm thở dài, nhưng vì lúc này con gái đã ở bên cạnh nên tâm tình họ vẫn ổn.

Trong thâm tâm họ, vô luận con gái có thế nào thì vẫn là máu mủ ruột thịt của họ, dù chuyện này có chút cổ quái, thì họ luân đứng về phía con gái, và sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Giang Kiều không biết hai vị phụ huynh lúc này lại suy nghĩ nhiều như vậy. Sáng ra, sau khi cơm nước xong, họ đưa Tống Chí đi đơn vị báo danh, thuận tiện hai mẹ con dành thời gian bên nhau dạo phố mua sắm.

Trên đường đi, Ôn Tĩnh Uyển cuối cùng cũng hiểu, vì sao chồng bà lại nói con gái mình đủ khả năng lái xe đi thành phố. Nếu cùng một xuất phát điểm, rất có thể bà không theo kịp được con gái mình.

Đầu tiên Giang Kiều muốn hỏi thăm liệu nơi này của hàng ngoại hối không?

Ôn Tĩnh Uyển tuy không biết con gái hỏi để làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Có chứ, con đừng quên đây là biên giới a!"

Giang Kiều nhìn xem chung quanh, thỉnh thoảng lại xuất hiện những gương mặt ngoại quốc xa lạ, cô nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc, vậy mà bị một thành phố nhỏ làm cho choáng váng.

Ôn Tĩnh Uyển không biết con gái mình định làm gì, nhưng điều đó không ngăn cản bà đưa con đến đó đi dạo.

Nhìn đến chữ cửa hàng, Giang Kiều đều nhịn không được muốn cười. Cửa hàng hữu nghị này, có thể nói phổ biến cả nước.

Đi vào bên trong, Ôn Tĩnh Uyển lúc này liền lộ ra bản chất thật của mình, bà nhìn sản phẩm được trưng bày hai mắt muốn phát sáng, thấy cái gì cũng tốt, nhưng trong tay không có phiếu ngoại hối, bà chỉ đành xem cho đã nghiền, thuận tiện cùng con gái lải nhải chuyện trò thôi!

Giang Kiều xem Ôn Tĩnh Uyển vuốt ve mấy hàng hóa được trưng bày trên kệ, bộ dáng miễn cưỡng buông tha, sau đó lại thấy ánh mắt của người bán hàng đang nhìn mẹ cô, Giang Kiều không thể nhịn xuống mà thờ ơ cho được, trực tiếp đưa phiếu ngoại hối trong tay cho mẹ mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »