Chương 109: Nhắc nhở

Thấy Ôn Tĩnh Uyển không nhúc nhích, Giang Kiều không nhịn được mà kéo bà đứng dậy khỏi giường.

"Mẹ, nhanh viết thư cho ông ngoại sớm chuẩn bị, độn thật nhiều vật tư cùng lương thực. Mẹ còn chưa thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì đâu, thu hoạch mùa thu khẳng định không có hi vọng."

Ôn Tĩnh Uyển cười khổ nói: "Nhóc con, đừng thấy người ta nói gió lại tưởng là mưa, Ông ngoại con ăn lương thực hàng hóa, có cung ứng đấy.”

Giang Kiều thực sự lo lắng, không vì cái gì khác, chỉ vì tấm lòng của ông cụ lúc trước chuẩn bị quà tặng cho cô, cho nên cô không thể làm ngơ không quan tâm đến gia đình bên ngoại được.

Cố Chính Phong còn nghĩ, con gái hành sự như bà cụ non có chút buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của còn gái, hắn bất giác cười không được.

Có một số chuyện trong nhà, hắn vẫn chưa thể cùng đứa nhỏ nói được, con gái hắn còn quá nhỏ, còn chưa hiểu được lòng người hiểm ác, chờ con gái lớn thêm một chút mới có thể nói đến.

Còn về chuyện nhà ba mẹ vợ hắn, dù hiện tại cuộc sống không bằng được với trước kia, nhưng so với ông cụ trong nhà hoàn cảnh cũng còn tốt hơn rất nhiều, toàn gia còn bình yên vô sự sinh hoạt đâu!

Đứa nhỏ lo lắng, mặc dù tính tình có chút trẻ con, nhưng mà làm người phải biết lo xa, sau này mới chánh nỗi sầu gần!

Hắn nhìn vợ với vẻ mặt nghiêm túc: “Em nhanh chóng viết thư đi, không cần biết có phải thật hay không, tình huống bên ngoài thế nào, tốt nhất là nên giấu hết đi, gạt ông cụ như thế nào đành phải dựa vào em rồi! Nếu thực sự xảy ra tình huống như ông nội con bé, gia đình bên ngoại liền phải khóc đi, sự nghiệp tổ tiên truyền lại cho con cháu tất cả về con số không.”

Mặc dù Ôn Tĩnh Uyển đã đứng dậy nhưng thái độ của bà đã nói lên tất cả.

"Làm sao có thể? Về phần đối phó những kẻ để ý đến gia đình bên ngoại này, ba ba em đã xử lý từ lâu, đã nhiều năm đi qua cũng không có động tĩnh gì a!"

Giang Kiều hừ hừ trong mũi, “Mẹ, nếu mẹ không muốn viết thì con sẽ tới tận nhà ông bà ngoại đó! Con sẽ đi một mình, còn chậm chễ có chuyện gì xảy ra, mẹ muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu! Lúc này, tốt nhất cảnh tỉnh ông bà ngoại, trong sinh hoạt hằng ngày phải điệu thấp xuống. Những kẻ đồ tể gϊếŧ heo đều chờ vỗ béo con mồi mới hành động! Thật là, những chuyện như thế này còn cần con phải nói ra sao?”

Cố Chính Phong ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng nói vào tai cô bé: "Nhóc con, con làm sao suy nghĩ phân tích ra được như vậy?"

Giang Kiều nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với ba mình: "Ba ngày nào cũng ở trong doanh trại quân đội, đầu của ba có phải rỉ sét rồi không? Bên ngoài giờ đang rất náo nhiệt đó."

"Ba biết chuyện luyện thép đi, trong quá trình luyện thép, vì để hoàn thành mục tiêu giao khoán từ phía trên, rất nhiều người phải mang nồi niêu trong nhà đi giao nộp. Còn có trường hợp để lấy tới gạch, những kẻ đó còn cưỡng chế phá nhà cửa của người ta nữa đó, không chỉ một hai trường hợp, nó đang dần trở nên phổ biến. Ba mẹ nghĩ thử xem, nếu là mười năm trước, liệu mọi người có thể tưởng tượng ra tình huống đang xảy ra lúc này không?

Vì vậy, phải chuẩn bị trước khi mưa đến, sớm tính toán lên kế hoạch, ông nội con nói, nhà chúng ta sẽ không hại người nhưng cũng không để người khác hại đến mình, chúng ta phải học cách bảo vệ tốt gia đình và bản thân, ông nội con chính là tấm gương đó…”

Ôn Tĩnh Uyển lần này thật sự hoảng sợ, nếu đứa nhỏ không đề cập tới chuyện này, bà thật sự sẽ cho rằng đứa nhỏ đang lo lắng không đâu, nếu như mọi chuyện đúng như vậy xảy ra, mà không có chuẩn bị trước, thật sự chuyện lớn rồi!

Giang Kiều tựa vào vai ba ba, “Mẹ, trong thư viết ý tứ chút, đúng a, mẹ hãy viết bên ngoài có những đồn đại như vậy, để ông nội con tự mình tìm hiểu. Cũng đừng để ông nói chuyện này ra bên ngoài, ông ngoại con thời gian dài bên ngoài làm ăn, chắc chắn hiểu ý tứ tình huống lúc này đi!”

Ôn Tĩnh Uyển vội vàng đi đến bàn làm việc viết thư, bà thực sự không có tâm trạng nghĩ ngợi gì nữa, nhân tiện bà cũng muốn nói chuyện với người nhà về chuyện đứa nhỏ.

Bà có thể thấy khi đó ba mẹ bà yêu thích con gái mình đến mức nào, không có biện pháp, ai bảo đứa nhỏ hợp mắt duyên ông ba ngoại của con bé đâu.

Cố Chính Phong nhân cơ hội này kể cho Giang Kiều nghe rất nhiều chuyện về ba vợ của mình.

“Năm đó, khi con còn nhỏ xíu trong lòng bàn tay, ông bà ngoại cùng mọi người đã tới thăm con. Con nói xem, hồi đó còn nhỏ xíu như vậy, còn chưa nhận rõ ai là ai, nhưng lại cứ hướng ông bà ngoại cười y y nha nha…! Ai ôm cũng không chịu, nhưng lại chịu cho ông bà ngoại ôm.”

Cố Chính Phong đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, "Kiều nhi, con nhớ phải luôn đeo tấm mộc bài đó trên người, không bao giờ tháo nó ra."

Giang Kiều hiếm khi thấy Cố Chính Phong nói chuyện với cô với vẻ mặt nghiên trọng như vậy, thực ra cô cũng có chút bối rối. Ông nội cô cũng bảo phải đeo thứ này trên người, nhưng không ai nói cho cô biết thứ này có gì tác dụng.

"Ba ba, con mang trên người đây. Ba ba có thể nói cho con biết tại sao con phải luân đeo nó trên người không? Cũng không có chỗ dùng đến a?"

Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé có chút căng thẳng: "Đừng có quá loa chả lời con, ông nội nói vậy, ba cũng nói như vậy, ở đây nhất định có gì kỳ quái."

Ôn Tĩnh Uyển đang viết thư trên bàn lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn chồng một lúc, Cố Chính Phong gật đầu với vợ.

Ôn Tĩnh Uyển buông bút không viết lách nữa, đi tới cũng ngồi trên kháng.

Bà ôm con gái thở dài: “Kiều Nhi, nói cho mẹ biết, mấy năm nay con có chuyện gì lạ xảy ra, hay có gì thay đổi không?”

Chuyện này Giang Kiều phải nói như thế nào, làm sao cô có thể biết được? Lúc Tiểu Giang Kiều rời đi, cô bé cũng không để lại chút ký ức nào về chuyện này.