Chương 108: Ông bà ngoại

Có vẻ trẻ tuổi tiếp thu nhanh hơn, mãi đến khi trời gần tối Tống Chí mới học được sáu bảy phần, ít nhiều cũng đủ kiến thức lái được xe trở về.

"Được rồi, lái xe này cơ bản cũng chỉ có vậy, còn lại chú cố gắng luyện tập, ngày mai chúng ta cùng nhau lái xe đưa chú đi đơn vị báo danh."

Giang Kiều không có việc gì làm, cô muốn đi dạo một vòng trong thành phố, nếu có thứ gì tốt cô có thể mua một ít mang trở về.

Tối hôm đó sau khi nói với ba mẹ, Cố Chính Phong đồng ý không chút do dự, hắn còn rất yên tâm vì con gái hắn cầm lái, nhưng Ôn Tĩnh Uyển lại không đồng ý.

Ôn Tĩnh Uyển niết trán con gái: "Thành phố với nông thôn làm sao giống nhau, trẻ con lái xe ở nông thôn thì không có gì, lái ra thành phố lại là chuyện khác, nếu không để em đi cùng con bé, đã lâu rồi em cũng chưa có nghỉ phép, nhân tiện lần này cùng con bé vào thành phố ngó nghiêng chút."

Mẹ cô có thể đi cùng, vậy thì quá tốt rồi còn gì! Giang Kiều kinh ngạc nhìn mẹ: "Mẹ biết lái xe sao?"

Ôn Tĩnh Uyển hỏi ngược lại: "Sao mẹ lại không thể biết lái xe được? Con có thể học lái xe nhanh như vậy, chắc chắn là di truyền từ mẹ đó, hồi nhỏ mẹ con cũng giỏi như vậy đó!"

Giang Kiều liếc nhìn ba mình ánh mắt có chút trêu ghẹo! Cố Chính Phong gãi đầu, cười ngốc nghếch với con gái: “Điều kiện nhà mẹ con tốt hơn nhà chúng ta, nếu mẹ con mà không biết lái xe thì thật có lỗi với cái điều kiện đó!”

Giang Kiều ngơ ngác, sau đó lại nghĩ đến một vấn đề khác, cô vẫn không biết tình huống ở nhà ông bà ngoại hiền giờ như thế nào?

Thấy con gái hỏi chuyện này, Ôn Tĩnh Uyển hài lòng gật đầu, còn tưởng đứa nhỏ chỉ nhớ đến nhà nội thôi, xem như không uổng công ông bà ngoại đã dày công chuẩn bị nhiều quà cáp cho con bé như vậy.

“Nhà ông bà ngoại con ngày xưa làm kinh doanh buôn bán, trong nhà có ô tô riếng, ba anh chị em trong nhà đều biết lái xe từ khi còn nhỏ. Con có hai người cậu, cậu cả và cậu nhỏ, mẹ thì đứng hàng lão nhị."

"Năm đó, ông ngoại vì mừng con được sinh ra, ông ngoại con tự tay chuẩn bị rất nhiều lễ vật tặng cho con. Ông ngoại còn nói, tặng cho con để dành sau này làm của hồi môn."

"Trong hòm ba ba con mang ra, có hai khế ước nhà đất là của ông ngoại con chuẩn bị cho hai mẹ con chúng ta, còn trang sức cùng những đồ vật quý giá khác, đều được cất ở mấy cái hòm trong phòng ngủ. Mẹ cũng chỉ xem qua một lần, tất cả đều do ba ba con sử lý, nếu muốn xem những thứ đó con có thể hỏi ba ba..."

Cô thực không muốn xem, thứ cô muốn biết là tình hình hiện tại nhà ông bà ngoại.

"Mọi người trong nhà bây giờ đều ổn cả, ông bà ngoại của con vẫn còn sống. Vì chính sách công tư hợp doanh của nhà nước, không còn việc gì để làm, ông bà ngoại con nghỉ ở nhà trồng cây dưỡng hoa, chăm sóc con cháu, cậu mợ con thì đi làm trong các nhà máy."

Giang Kiều không mấy quan tâm đến những thứ mà ông ngoại tặng cho cô, Những thứ trong không gian đều đủ để cô sử dụng mấy đời không hết.

Nghe xong tình hình nhà ông bà ngoại cô thực muốn phát sầu a! Cô vừa có một ông nội là đại địa chủ, như thế nào giờ lại thêm cái ông ngoại là đại tư bản nữa đây?

Thấy con gái cúi đầu, Cố Chính Phong trong lòng không khỏi buồn bực, nâng cái đầu nhỏ của con gái lên, trêu ghẹo nói: "Sao! Đồ ông ngoại tặng cho con không hài lòng à? Bé yêu, phải biết hài lòng! Ông ngoại đối với con rất tốt đó."

Giang Kiều trong lòng than thở, tại sao cô không nghĩ tới mẹ cô là họ Ôn? Giàu có như vậy, rất có thể chính là người họ Ôn mà cô biết.

"Mới không phải như vậy, con chỉ là đang thắc mắc, ông ngoại con như thế nào lại thoáng như vậy? Mẹ, nhà ông bà ngoại hiện giờ sống ở nơi nào?"

Nghe địa chỉ Ôn Tĩnh Uyển nói, cô có gì mà không hiểu nữa, họ Ôn kia chính là Ôn gia nổi danh dành giàu có mà cô biết ở kiếp trước.

Cố Chính Phong sẽ không bị vẻ mặt của con gái mình lừa bịp. "Nói thật cho ba ba biết, rốt cuộc biểu tình này là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ánh mắt con gái toát lên lo lắng, có gì hắn nhìn không ra.

Giang Kiều thở dài, "Làm sao con có thể có những suy nghĩ như vậy được, ông ngoại cho con còn ít sao! Nhưng mà ba ba thay vì để người khác trắng trợn cướp đoạt, còn không bằng đưa hết cho con đâu! Tốt xấu gì con cũng là cháu gái ngoại, chờ lúc ông ngoại không có tiền, con trả lại cho ông ngoại còn tốt hơn."

Cố Chính Phong quay đầu con gái, yêu cầu cô nhìn thẳng vào mình, "Nói cho ba ba biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Giang Kiều thở dài: "Ba ba là không biết năm đó ông nội con đã xảy ra chuyện gì sao? Ông nội kể cho con, năm đó đồ đạc tài sản trong nhà đều bị người ta cướp đoạt, tịch thu đi, những người đó còn đào sâu ba thước đất, vì sợ ông nội dấu diếm những tài sản quý giá. Ba ba nghĩ xem, ông nội con còn bị như vậy, ông ngoại một đại tư bản như vậy, liệu có thể chạy thoát được không?”

Ôn Tĩnh Uyển do dự một chút, giọng điệu không chắc chắn nói: "Không, không thể nào đi! Ông ngoại của con năm xưa vì kháng chiến, quyên tặng rất nhiều vật tư cho quân đội chúng ta đó."

Giang Kiều đẩy đẩy Ôn Tĩnh Uyển: “Mẹ, mau viết thư bảo ông ngoại con cất giấu những tài sản có giá trị đi, đừng cất giấu ở trong nhà, nhà tổ Cố gia cũng bị người ta tịch thu cho xung công, ông nội con giờ còn đang phải sống trong chuồng bò đâu.”