Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Thâp Niên 50, Trở Thành Vợ Quân Nhân

Chương 107: Anh em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơm hôm nay không thể không có rượu, nhưng xét đến việc mọi người phải đi làm vào buổi chiều, Cố Chính Phong không dám rót nhiều rượu, mỗi người chỉ một ly nhỏ.

"Tôi nói cho mọi người biết, đừng coi thường loại rượu này, chỉ một ly thôi, đủ để mọi người bồi bổ cơ thể, đây là loại rượu đại bổ, là Kiều Nhi nhà chúng ta mang đến."

Không nhìn gì khác ngoài ly rượu đỏ tươi, mấy lão đàn ông có mặt lúc này, còn có gì không rõ nữa?

"Khá thật, rượu huyết lộc, thứ này quý hiếm nha! Lão Tứ, trong nhà còn có nhiều rượu này không, lúc nào về cho tôi một ít mang đi?”

Tống Chí cũng muốn, Cố Chính Phong đều đồng ý, nhưng hắn vẫn phải nhắc nhở trước: “Tôi có thể cho cậu, nhưng cậu phải đợi chị dâu đến mới được uống, đừng uống lên rồi phạm sai lầm. Ở phương diện này, không chỉ riêng gì lộc huyết, tác dụng sẽ không đơn giản như vậy, còn có khác nữa, cậu biết đấy..."

Nhìn anh em tốt nháy nháy mắt với mình, Tống Chí có gì mà không hiểu nữa, hắn liền giáng cho người anh em tốt một quyền thật mạnh vào bả vai.

Sau khi chít chít meo meo xong, hắn tủm tỉm cười uống hết rượu trong ly, tuy rượu không nhiều nhưng sau khi uống xong mọi lỗ chân lông trong cơ thể đều như được mở ra, toàn thân đều cảm thấy thư thái rất sảng khoái.

"Rượu ngon, bất quá không thể uống nhiều, mang về nhà lại uống. Đến đến đến, cả nhà ăn nhiều một chút, đồ ăn do cháu gái nhà ta nấu rất ngon."

Giang Kiều cảm thấy không nhất định là bởi vì cô nấu nướng giỏi, mà là bởi vì những người này đã rất dài thời gian không được ăn đồ ăn ngon. Thông thường cái gọi là ăn ngon, cũng chỉ hai ba khối thịt, chỉ đủ xoa dịu cơn thèm ăn. Hôm nay, nhà bọn họ không chỉ có thịt heo bao đủ ăn, còn có hải sản hương vị cũng rất tuyệt vời.

Ăn được một lúc, Giang Kiều thấy cũng sắp xong, liền đứng dậy bưng cho mọi người một bồn canh lớn.

Cố Chính Phong vội vàng mời mọi người uống canh: "Món này ngon, nước canh hầm rất trong, không nhiều dầu mỡ, còn rất dinh dưỡng."

Mọi người đều biết Cố Chính Phong có xuất thân gì, nếu có thể khiến hắn nói những lời như vậy, khẳng định canh này ngon, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm đó là canh gì, liền theo Cố Chính Phong, mỗi người lấy một bát chậm rãi nếm thử.

“Còn đừng nói, uống ngon thật…”

Giang Kiều cười nói: "Thưa chú thím, hôm qua cháu mới tới, không biết có mọi người tồn tại, cho nên không có chuẩn bị lễ vật cho mọi người… của người phúc ta, lát nữa về mỗi người lấy một ít coi như lễ vật gặp mặt, cháu đã chuẩn bị sẵn rồi."

Tiền Tất Thành nhìn Cố Chính Phong, chỉ vào Giang Kiều: “Nhìn xem, cháu gái nhà chúng ta không những làm việc giỏi giang mà còn rất chu đáo nữa! Chính Phong cậu cái người này, cũng thật hiếm lạ con gái đến như vậy, thậm chí ngay cả điện tín thông báo cũng không gủi, chờ lần tới, nhất định phải phạt cậu… phạt cậu một lần nữa cho chúng ta ăn thịt mới được, chúng ta cứ quyết định vậy nhỉ?”

Trước khi rời đi, Lâm Thúy Bình nắm tay Giang Kiều, cứ mãi dặn dò mời cô đến nhà chơi.

"Quân Cường biết địa chỉ, để hắn dẫn cháu đi. Quân Cường, nhớ dẫn em gái cháu đến nhà thím chơi nhé."

Tiền Tất Thành vỗ vỗ vai Tống Chí, "Lão Tống, ngày mai đi báo danh đi, sớm đi sớm được phân nhà tới tay, đến lúc đó có thể đón em dâu cùng các cháu đến ở cùng, người một nhà coi như đoàn viên"

Nói đến đây, Tống Chí cực kỳ không đành lòng bỏ cuộc: “Tôi thật sự không muốn cởi bỏ bộ quân phục này.”

Cố Chính Phong vòng tay qua vai người anh em mình, "Như vậy làm sao? Cởi bộ trang phục này ra, thay bộ khác vào, dù màu sắc bất đồng, nhưng về bản chất vẫn là giống nhau... cậu vẫn có thể được coi là một nửa quân nhân. Đều là phục vụ nhân dân, phục vụ đất nước, đi đến đâu công tác còn không giống nhau.”

Sau khi thu dọn đồ đạc, Giang Kiều đến nhà Tống Chí giúp đỡ, đóng gói mọi thứ cần đóng gói, chỉ để lại chăn ga gối đệm cho hai ba con.

"Ăn uống thì tới nhà cháu, ngày mai cháu sẽ đưa chú tới đơn vị báo danh."

Tống Chí nhìn quanh phòng, có chút lưu luyến nói: "Ai, ở lâu nên có cảm tình a! Thèm ăn còn có thể đến chỗ ba mẹ cháu cọ cọ bữa cơm, cải thiện một chút, sau khi ta đi không biết đơn vị đồng nghiệp sẽ thế nào nữa, về sau ở cách xa như vậy, gặp mặt cũng không còn thuận tiện.”

Giang Kiều thở dài: "Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn cả, lần chia ly này là để lần sau gặp mặt chúng ta sẽ tốt hơn! Chú, hãy cố gắng hết sức, lần sau có cơ hội cháu sẽ đến thăm chú."

Giang Kiều nói chuyện giống như bà cụ non, khiến Tống Chí người còn đang chìm đắm trong u sầu, cũng phải phá lên cười.

"Được, chờ cháu đến đó chú sẽ đãi cháu một bữa thật ngon, ở nhà hàng oách nhất thành phố, tuy nhiên, anh Quân Cường phải ở nhà cháu một thời gian, chú bên kia phải chờ phân phòng đến tay, đến lúc đó chú sẽ qua đón hắn. Trong khoảng thời gian này, nhờ cháu dạy hắn cách lái xe cho thật tốt.”

“Nhóc con, ở lại học hành cho tốt, đừng làm ba ba mất mặt...”

Sau khi mọi thứ đã thu dọn xong, không còn việc gì nữa, Giang Kiều đưa hai ba con Tống Chí đi học lái xe, ngày mai đi rồi, hôm nay còn chút thời gian, với lại học lái xe thật sự không khó.

Ngoài ra, ở nơi này có đường xá bằng phẳng rộng dãi, có rất ít xe cộ, dù không thể nói nhắm mắt cũng có thể lái xe được, bất quá tình huống đại khái cũng gần như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »