Chương 106: Anh em

Cách giải thích duy nhất, hắn chính là anh em kết nghĩa của ba cô, Giang Kiều cười giòn tan như chuông bạc: "Chú là anh em kết nghĩa của ba cháu đúng không ạ?"

Tiền Tất Thành cười ha ha, "Nhìn xem, cậu không cần giới thiệu tôi, cháu gái nhà ta còn biết rõ luôn rồi, bé Kiều Nhi, ta là lão đại anh em kết nghĩa của ba cháu, cháu gọi ta một tiếng chú không sai đúng không? Nào tới tới tới, cháu cầm đi, giữ về sau để mua kẹo cho mình."

Nếu là anh em của ba cô, dĩ nhiên Giang Kiều sẽ rất vui vẻ nhận lễ vật. Nhìn bên cạnh Tiền Tất Thành còn có người phụ nữ theo cùng, cô nói: "Đây có phải là thím nhà ta không ạ?"

Lâm Thúy Bình mỉm cười gật đầu, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Kiều, "Kiều nhi nhà chúng ta thật thông minh lanh lợi! Chú đưa con là tiền tiêu vặt, giờ đến lượt thím… đây, một thứ xinh đẹp cho một cô bé xinh đẹp."

Nói xong, bà ta lấy ra một chiếc khóa bạc từ trong túi. Giang Kiều thoáng một chút do dự, liếc thấy Lâm Thúy Bình cùng Tống Chí cười một cách chân thành.

"Ai nói một đứa trẻ còn nhỏ sẽ không hiểu gì? Đứa nhỏ này gì cũng hiểu a! Cô bé, nhận lấy đi, những thứ này đều là chuẩn bị lúc con được sinh ra đấy! Đáng tiếc, chúng ta ở bên ngoài đánh giặc, không có cơ hội đưa nó cho con."

"Yên tâm tất những cô bé nhà các chú khác, ta cũng chuẩn bị một phần lễ vật như thế này, vậy nên nhận lấy đi.”

Vì ai cũng có nên Giang Kiều vui vẻ nhận lấy.

Tiền Tất Thành nắm tay Giang Kiều vừa đi vào nhà vừa than thở: “Đáng tiếc a, còn có mấy chú nữa không ở đây, sau này nếu có cơ hội, nhất định chúng ta phải đòi lễ vật từ bọn họ mới được, hồi đó a, ba con đã đưa bọn hắn rất nhiều lễ vật đó!”

Cố Chính Phong ở bên cạnh nói: "Lão đại, cậu đang nói cái gì vậy? Đừng dạy hư Kiều nhi nhà hai vợ chồng tôi."

“Thế nào, tôi còn có thể dạy hư Kiều nhi nhà cậu, tôi liền hạ xuống làm em trai cậu luôn đó! Hừ… nếu thằng nhóc nhà tôi không gọi điện, tôi cũng không biết Kiều Nhi nhà chúng ta lợi hại như vậy đâu.”

“Kiều Nhi a, cháu hôm nay ra tay dọn dẹp thằng nhóc thối nhà ta, làm hắn cũng phải ngậm miệng.”

Đến bây giờ Giang Kiều còn có gì không rõ, ở trường bắn hôm này tiểu chiến sĩ kia, rõ ràng chính là con trai người bác trước mắt này, chẳng trách, ba ba cùng chú Tống Chí trong mắt đều tràn ra ý cười.

"Chú, vậy chú Tống cùng mọi người có phải là…?"

Tiền Tất Thành cười ha ha nói: “Hắn đứng hàng thứ ba, nhưng trong lòng cháu chỉ cần hiểu, lần sau gặp mặt hắn, liền gọi hắn là chú.”

Giang Kiều hiểu ý gật đầu: “Vậy chú vào phòng ngồi trước đi, cháu đi dọn đồ ăn lên, chúng ta lập tức bắt đầu bữa tối."

Nhìn thấy Giang Kiều đi ra ngoài, Tiền Tất Thành đấm vào ngực Cố Chính Phong, sau đó hắn lại ôm chặt người anh em này.

"Đứa bé đã trở lại, mọi chuyện đều tốt rồi…”

Cố Chính Phong lúc này nước mắt tràn đầy bờ mi, "Nhiều năm như vậy, khiến mọi người cùng theo lo lắng rồi…!”

Tiền Tất Thành cười khổ, "Cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta là anh em, con của cậu cũng là con của chúng tôi. Lúc đứa nhỏ này bị thất lạc, chúng tôi cũng rất đau lòng. Lão tứ, cậu nói cho chúng tôi biết, cậu làm cách nào tìm được đứa nhỏ này?"

Đâu chỉ có hắn tò mò, ngay cả đám người Tống Chí cũng đang vểnh cái lỗ tai chờ Cố Chính Phong kể lại với bọn họ đâu! Hôm qua trời tối muộn nên để cả gia đình đoàn tụ bên nhau, hắn cũng không có cơ hội nghe được chuyện gì xảy ra với đứa bé này?

Không phải hồi đó họ không tìm kiếm, bao nhiêu năm nay họ cũng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng cho dù có cố gắng đến đâu họ cũng không tìm thấy. Thế nhưng lúc này, đứa nhỏ người ta tự đưa mình đến tận cửa! Sau khi Cố Chính Phong kể đầu đuôi nhân quả của câu chuyện xong, mọi người chỉ biết ngồi đó thổn thức cảm thán.

“Có một số chuyện con bé không nói ra, vẫn là ông cụ viết thư kể cho tôi mới biết, ông nội nuôi con bé hiện tại cũng đã gặp ông cụ trong nhà, nếu không có ông ấy, ba tôi cũng sẽ không gặp được con bé.”

Ôn Tĩnh Uyển tan làm về vừa bước vào đến sân, đã nhìn thấy con gái cùng Tống Quân Cường ra ra vào vào bận bịu trong phòng bếp.

Bà nhanh chóng bước vào bếp nói: "Kiều nhi, còn việc gì không để mẹ làm…?"

Giang Kiều đưa đĩa cho bà: “Đều xong cả rồi chỉ chờ mẹ nữa thôi! Mẹ, chú thím con đang ở đây, mẹ vào xem đi, để mọi người bắt đầu ăn cơm.”

Giang Kiều vốn muốn đặt bàn ăn ở nơi râm mát trong sân, nhưng trong bữa tiệc không tránh khỏi chuyện trò dông dài, vì lý do an toàn nên cô đặt bàn ăn ở phòng khách.

Khi Tiền Tất Thành và những người khác đi ra, họ nhìn thấy một bàn bày đầy đồ ăn, không còn ai nói gì, mắt đều phát ra ánh sáng xanh, thật khích thích cảm giác thèm ăn của cái miệng.

"Không ngờ Kiều nhi nhà chúng ta lại có năng lực như vậy, nhìn liền thấy thèm ăn rồi…!”

Giang Kiều bưng một chai rượu đi ra, "Thèm ăn mới tốt, mọi người nhanh ngồi vào bàn đi ạ, đồ nấu ra là để ăn, đừng khách khí."

Mọi người ngồi xuống bắt đầu nếm thử, thế nhưng không còn có thể buông đũa xuống được nữa.