Chương 104: Tôi không muốn chơi với anh nữa

Chờ báo cáo kết quả, thành tích của Giang Kiều không quá cao cũng không quá thấp, vòng thứ tám cũng đủ khiến Tống Quân Cường phải ghen tị muốn chết.

Thành tích cuối cùng lần này thực sự tốt hơn nhiều so với lần trước.

Cố Chính Phong hài lòng gật đầu, "Phải như vậy, nhìn đi, không phải các cậu đánh không tốt, mà là tâm không tĩnh. Tôi nói ngay tại đây, nếu hôm nay ai có thành tích tốt, buổi tối có thịt ăn, ai thành tích không tốt ngồi xem người khác ăn thịt."

Câu này vừa nói ra, mọi người đều sôi trào hưng phấn: "Doanh đội trưởng, đây là thật hay giả vậy?"

Cố Chính Phong hiếm khi mỉm cười, "Tôi khi nào lừa dối các đồng chí chưa? Hôm nay nhà bếp có một đầu lợn, nếu ai huấn luyện không tốt, chắc chắn sẽ không cho người đó ăn thịt, nhanh chạy đi luyện tập đi."

Tống Chí đi tới trước mặt Giang Kiều, giơ ngón tay cái lên: "Cô bé, cháu thật tuyệt vời."

Một người lính nhỏ bên cạnh đột nhiên nói: “Nói không chừng cô bé là vận khí tốt thôi.”

Giang Kiều mắt lạnh đánh giá đối phương, nhất là khi cô nhìn thấy ba mình cùng chú Tống Chí ánh mắt đều tỏa ra ý cười.

Cô đoán rằng, thứ này đầu óc tám chín phần mười rất có thể là con trai của vị lãnh đạo nào đó.

Cô hắng giọng, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, bất quá con người tôi vận khí cứ như vậy luôn luôn tốt a, anh cho dù không phục, kia cũng không được a!”

Nói không chừng lần tiếp theo tôi so với anh còn lợi hại hơn đó, không phục? Nếu không chúng ta so luyện một hồi? Tuy nhiên, tôi không muốn đơn giản cùng anh luyện tập, về sau có việc cần anh hỗ trợ, anh phải giúp tôi."

Nghe Giang Kiều nói xong, Tống Chí liệt miệng nở nụ cười: "Tôi nhìn xem, cậu có dám so tài không?"

Tiền Hạo Nam hối hận muốn xanh ruột a, hắn như thế nào cứ miệng tiện a? Chỉ là một cô gái hắn như thê nào so, thắng cũng không trí khí, mà thua lại càng dọa người, hắn một người tham gia quân ngũ, thế nhưng một cô gái nhỏ cũng đánh không lại.

Hắn còn đang do dự, thế nhưng chiến hữu xung quanh lại còn đang ồn ào cổ vũ.

"Chiến, chiến xem ai có thể thắng, chúng ta vừa lúc học hỏi kỹ thuật bắn súng của vị tiểu đồng chí này.”

Lúc này Giang Kiều đột nhiên xua tay nói: "Không cùng các anh chơi nữa, tôi muốn đi vệ sinh, ba ba, nhà vệ sinh ở đâu?"

Cố Chính Phong mỉm cười liếc nhìn Tiền Hạo Nam, sau đó vỗ vỗ vai hắn, "Luyện tập chăm chỉ, khiêu chiến với con gái nhỏ doanh đội trưởng, không ý nghĩa."

Tiền Hạo Nam lúc này cũng mới ý thức được: "Gì, kia chính là con gái nhỏ doanh đội trưởng."

Cố Chính Phong mỉm cười gật đầu, đắc ý dẫn con gái đi tìm nhà vệ sinh trước.

Nhưng Giang Kiều đi nửa chừng dừng lại, Cố Chính Phong cũng không thực sự mang con gái đi nhà vệ sinh, con gái hắn ngấm ngầm chơi cái trò gì, hắn làm ba ba còn không nhìn ra sao.

"Kiều nhi, nói cho ba biết, con có thể bắn trúng vòng mười không?"

Giang Kiều ánh mắt phức tạp liếc nhìn Cố Chính Phong, sau đó gật đầu nói: "Có lẽ là có thể, con còn chưa thử qua, dù sao việc này cũng giống như luyện phi đao."

Cố Chính Phong vỗ vỗ bờ vai nhỏ nhắn của con gái, thở dài nói: "Sau này con không cần luyện tập nữa, con có biết ba ba năm đó còn không bằng tiểu chiến sĩ này đâu? Phải luyện tập rất lâu mới bắn trúng vòng mười, không ngờ Kiều Nhi nhà ta lại có năng lực bản lĩnh như vậy."

Giang Kiều nhướng mày: "Việc này cũng không thể oán con, năm đó con bị chú huấn luyện như vậy, sau này hay có người bắt nạt, con chỉ có thể liều mạng chăm chỉ luyện tập, chỉ cần con lợi hại, sẽ không có người dám bắt nạt con nữa. Mà cái này đâu gọi là thiên phú gì, đó chỉ là mối quan hệ nhân quả mà thôi.”

Cố Chính Phong nắm tay cô gái nhỏ, vừa đi vừa dặn dò con gái: "Như ba ba đã nói lần trước, đừng dễ dàng bộc lộ tài năng của mình ra ngoài, con còn nhỏ, không biết lòng người nham hiểm, có một số kẻ bất tài hay ghen ghét đố kỵ, với bất cứ ai khác giỏi hơn mình. Ba mẹ không trông cậy con phải tiền đồ rộng lớn, chúng ta chỉ hi vọng con có thể bình an khoái lạc lớn lên là tốt rồi."

Giang Kiều ngẩng đầu nhìn ba, cười: "Ba ba, tiêu chuẩn của ba thật sự khác biệt, ba cứ như vậy, thật dễ dàng làm con sinh ra cảm giác muốn lười biếng ỉ lại."

Cố Chính Phong cười nói: "Lười thì cứ lười, nhưng theo như gia đình chúng ta hay nói, người biết lo cho gia đình sẽ không dễ dàng thỏa hiệp nuông chiều bản thân, con gái của ta lười biếng, nhưng sẽ là cô bé cường đại thích lười biếng. Con gái, nhớ kỹ, chỉ khi bản thân con mạnh mẽ cường đại, kẻ thù mới không dễ dàng ra tay với con."

Là một người ba, hắn tự hào khi có được một cô con gái như vậy, nhưng cũng vì chuyện này mà trong lòng hắn thật chua xót, con gái hắn phải trả giá cho những cố gắng này so với đứa nhỏ khác nhiều hơn rất nhiều!

“Hơn nữa, con là một cô gái nên phải được cưng chiều, bọn hắn là quân nhân, đó là nghĩa vụ của bọn họ.”

Hai ba con đi dạo trở lại, Giang Kiều muốn quay về, hai ba con Tống Chí bọn họ cũng không muốn ở lại đây nữa, bốn người cùng nhau lái xe trở về. Lần này, hắn xem như thêm kiến thức, vì sao chiến hữu nói để cho con gái hắn dạy thằng con trai nhà mình lái xe. Xem đi, con nhà người ta lái xe còn rất thiện nghệ thành thục, hắn là không cái năng lực này.

Tống Chí không giấu được vẻ hưng phấn: "Cháu gái, bội phục bội phục, làm ngay cả chú cũng muốn học lái xe."