Chương 103: Hỗ trợ

Tống Quân Cường vừa đi vừa nói với Giang Kiều về việc hắn tập bắn bia: "Thật sự rất thú vị, em gái, vừa nãy anh luyện tập bắt trúng được vài phát, Kiều nhi em chịu khó luyện tập cũng sớm tốt lên thôi, chúng ta là hậu đại quân nhân, sẽ thật dọa người nếu nói không biết bắn súng."

Giang Kiều đã rất quen, khi có chàng trai nào đó có một sở thích đặc biệt đối với súng đạn, sở dĩ cô muốn học là để sau này nếu có sử dụng đến, còn có cớ tìm kiếm nguồn gốc và lý do.

Cố Chính Phong cau mày, khi nhìn thấy kết quả ngày hôm nay của đám tân binh dưới trướng hắn, "Các cậu còn chưa ăn cơm sao, đã luyện tập bao lâu rồi? Thành tích vẫn lẹt đẹt như thế này?"

Tống Chí ở một bên giải thích: "Tôi thấy, lính mới thành tích như này cũng đã có chút tiến bộ rồi, trời hôm nay nắng như thiêu như đốt, luyện tập thêm cũng không mấy hiệu quả, sao chúng ta không để mọi người nghỉ ngơi một chút rồi luyện tập tiếp."

Cố Chính Phong lắc đầu, "Tôi có thể cho bọn họ nghỉ ngơi, nhưng trên chiến trường, kẻ địch có để cho bọn họ nghỉ ngơi không? Với kết quả này, sẽ không thể một phát gϊếŧ chết kẻ địch, mà sẽ bị kẻ địch một phát gϊếŧ chết. Tôi thà để họ đổ mồ hôi trên thao trường, còn hơn nhìn họ đổ máu mất mạng trên chiến trường.”

Hãy ghi nhớ… chúng ta những người lính, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ quê hương, đất nước... Với tài thiện xạ như vậy, chúng ta sẽ đi chiến đấu với kẻ thù hay trở thành bia đỡ đạn cho người khác? Nghe lệnh… tập trung, nhắm về phía trước, ba điểm một đường…”

Cố Chính Phong vẻ mặt bình tĩnh nghiêm nghị hô khẩu lệnh, quy cách trật tự. Giang Kiều quan sát quân lính, nói thầm trong lòng, hôm nay trời thực sự rất nóng, nhưng ba cô nói rất đúng, nếu không cố gắng khổ công luyện tập, đến lúc ra chiến trường cũng chỉ là bia để người ta dùng ngắm bắn.

Tống Chí bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đương nhiên hiểu lão chiến hữu, hắn làm như vậy là vì muốn tốt cho binh lính, nhưng nhìn thấy lưng áo của binh lính ướt đẫm mồ hôi, hắn lại có chút đau lòng.

Giang Kiều đi tới, cẩn thận quan sát tư thế cầm súng của những tân binh, hướng chiến sĩ bên cạnh cũng muốn một khẩu súng, cô trực tiếp cũng nằm sấp bên cạnh các chiến sĩ.

Hành động của Giang Kiều khiến những chiến sĩ xung quanh có chút bối rối, không hiểu tình huống này là thế nào! Nhưng người làm ba ba là Cố Chính Phong lại hiểu được, mà ngay cả Tống Chí bên cạnh cũng thầm thở dài trong lòng, hổ phụ không sinh khuyển nữ a! Đừng nhìn hai vợ chồng đánh lạc đứa nhỏ đã nhiều năm, nhưng cái thứ gọi là máu mủ này cũng thật thần kỳ a...

Cố Chính Phong không ra khẩu lệnh bắn, mà chỉ yêu cầu binh lính nằm sấp ngắm mục tiêu, Giang Kiều cũng làm như vậy, dù mồ hôi trên trán rơi xuống dưới cái nắng như thiêu đốt, cô vẫn im lặng không rên một tiếng, tiếp tục quá trình huấn luyện, so với huấn luyện ma quỷ kiếp trước của cô, như thế này không tính cái gì.

Tống Quân Cường kéo quần áo của ba mình: “Ba, con muốn giống như Giang Kiều.”

Nhìn thấy con trai mình như vậy, Tống Chí mỉm cười ra hiệu cho binh lính bên cạnh đưa súng cho con trai.

Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thán một câu, so với con gái của người ta, chỉ so khí thế thôi đã chạy theo không kịp rồi! Hắn a, thật có chút hâm một Cố Chính Phong người này.

Thấy Cố Chính Phong vẫn chưa ra lệnh nổ súng, Tống Chí cũng lo Giang Kiều chịu không nổi nên bước tới bênh cạnh nói nhỏ.

"Cháu gái, không sai biệt lắm là được, đứng lên đi."

Giang Kiều lắc đầu, nhìn thẳng về phía trước: “Không, hiện tại tôi không ở trường bắn, mà là trên chiến trường, nếu không có lệnh của chỉ huy thì tôi không thể rút lui. Phía trước không phải là bia ngắm, mà là kẻ thù, bọn chúng đến xâm phạm quốc thổ, vũ nhục đồng bào hương thân chúng ta, không đánh bọn chúng, đánh ai?

Thấy Giang Kiều im lặng, Tống Quân Cường còn buồn bực đâu: "Em Kiều nhi, tiếp theo đó thế nào?"

Giang Kiều trợn trắng mắt: "Tâm bình khí hòa, loại bỏ tạp niệm, tập trung gϊếŧ địch! Chỉ khi bọn chúng chết, chúng ta mới được an toàn, chiến hữu thân nhân của chúng ta mới được bình yên. Trên chiến trường, không phải ngươi chết chính là ta chết! Tôi thà gϊếŧ địch một trăm, cũng không nguyện ý để thân nhân yêu thương của tôi bị tổn hại!

Tống Chí và các đồng đội không khỏi vỗ tay tán thưởng: "Hay quá, chính là ý tứ này. Nghe đi, đứa nhỏ người ta nói ý tứ gì? Các cậu có cảm thấy xấu hổ không? Luyện tập lâu như vậy, thành tích cũng không có tiến bộ, làm sao xứng đáng với lương thực chúng ta ăn vào trong bụng? Kia đều là lương thực hương thân phụ lão vất vả làm ra, bọn hắn không dám ăn no bụng, vì sao, vì muốn dành cho chúng ta no bụng, chúng ta mới có sức lực bảo hộ bọn họ, bảo hộ non sông đất nước, cho bọn hắn nơi trốn bình yên sinh sống.”

Cố Chính Phong hai mắt có chút phiếm hồng, nói không có đau lòng con gái là giả dối, con gái hắn vừa mới tới, cứ như vậy, người làm ba như hắn không làm được cái gì? Đứa nhỏ quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Chuẩn bị ngắm… bắn. "