Chương 102: Hỗ trợ

Đặt báo trí xuống, cô chỉ đơn giản ngồi lên ghế điều hòa nhịp thở. Khi Cố Chính Phong ngước mắt thấy con gái đang ngồi trên ghế nhắm mắt, có vẻ như đứa nhỏ cảm thấy nhàm chán rồi.

Vì muốn khoe khoang con gái, buổi sáng hắn còn cùng vợ tránh cãi một trận, cô bé đúng là con gái của hắn, thật sự đi theo hắn đi làm.

Xử lý xong tài liệu trong tay, hắn đứng dậy nói: "Kiều nhi, con ngủ chưa? Ba ba đưa con ra ngoài đi dạo nhé?"

Giang Kiều mở mắt, nhìn Cố Chính Phong ánh mắt lấp lánh, "Ba ba, trước có thể dạy con lái xe, sau đó dạy con bắn mục tiêu được không?"

"Được a, tại sao không? Đi thôi, ba ba mang con đi lái xe."

Cố Chính Phong không biết Giang Kiều đang có ý đồ gì, vui vẻ dẫn cô bé đi học lái xe.

Hành động của Giang Kiều khiến Cố Chính Phong một lần nữa phải làm mới sự hiểu biết của mình về con gái, hắn đã choáng váng vào buổi sáng, và lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi giải thích và giảng dạy cho Giang Kiều, hắn ngồi bên cạnh chỉ đạo, ai biết, còn gái nhà hắn sau hai ba lần phạm lỗi, thế nhưng trực tiếp khai xe chạy, thậm chí còn lái xe ra khỏi khu đai viện quân đội.

Cố Chính Phong chớp chớp mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ hai vợ chồng bọn họ sinh ra thiên tài sao?

Nghĩ lại lời lão hòa thượng nói lúc đó, thực sự là nói đúng rồi hay sao!

"Kiều nhi, trước đây con đã từng học lái xe chưa?"

Giang Kiều lắc đầu, “Con thấy bạn bè của anh Ninh Hạo lái xe, con ngồi bên nhìn, cho nên con mới muốn học đó. Thế nào ba ba, con lái xe tốt lắm phải không?"

Cố Chính Phong cười khổ nói: "Đâu chỉ có tốt thôi, so với ba ba tốt hơn rất nhiều, ba ba lúc mới học lái xe phạm rất nhiều lỗi. Không ngờ con gái của ba lại thông minh đến thế! Con gái, còn cái gì mà con không làm được không?

Giang Kiều không thể nói chắc chắn, dù sao kiếp trước cô đã học được rất nhiều thứ, không thể nói là mình giỏi mọi thứ, nhưng làm đặc công liền điểm này tốt, mọi phương điện đều được học lướt qua.

Cô hướng Cố Chính Phong mỉm cười, "Ba ba, là con giống ba ba, dì truyền thông minh…”

Cố Chính Phong xoa đầu con gái nhỏ, "Cục cưng, còn học được vuốt mông ngựa nữa, bất quá vuốt mông ngựa này khiến ba ba cũng thực thỏa mái. Vậy giờ lái xe đến trường bắn đi, ba ba sẽ dạy con bắn súng…” Trường bắn cách khu quân đội không xa, Giang Kiều lái xe một đường gào thét chạy tới.

Ngay cả Cố Chính Phong cũng có chút bội phục còn gái nhà mình. Đứa nhỏ này gan còn rất lớn, đã vậy còn rất dũng mãnh.

Bất quá, trong lòng cũng âm thầm đắc ý, nhà bọn họ chỉ một cô con gái thì thế nào, so với con nhà người ta thì mạnh hơn nhiều, còn có thể đảm đương con trai dưỡng lão nữa.

Mấy năm nay, có không ít người lời ra lời vào về việc con cái của hai vợ chồng họ. Giờ con gái họ đã trở lại, cô bé xuất sắc về mọi mặt, điều đó khiến Cố Chính Phong cảm thấy, chỉ cần có một cô con gái là đủ rồi.

Dưới sự hướng dẫn của ba ba, Giang Kiều lái xe thẳng đến trường bắn. Khi nhìn thấy Giang Kiều nhảy ra khỏi xe, hai cha con Tống Chí lắp bắp kính hãi.

Chỉ vào Cố Chính Phong hồi lâu, cuối cùng hắn mới tìm được giọng nói của mình, "Cậu, cậu, cậu quá to gan, mới để Giang Kiều lái xe tới đây?"

Cố Chính Phong vẻ mặt thản nhiên, "Kia có gì? Đây là con gái nhà chúng tôi, thông minh giống hệt ba mẹ hắn.”

Tống Chí tức giận cười nhạo lão chiến hữu: “Cậu thật có năng lực dát vàng lên mặt mình, tôi phục cậu rồi! Cậu làm ba ba không sợ, vậy tôi còn phải sợ cái gì? Cháu gái, cảm giác lái xe thế nào?”

Giang Kiều chớp chớp đôi mắt trong suốt: "Rất tốt, rất thú vị."

Tống Quân Cường lo lắng không ngừng xoay người, "Ba ba, con cũng muốn học. Em gái Kiều nhi có thể lái xe, nhưng con thì chưa, con lớn hơn em ấy rất nhiều, ba ba cũng không nghĩ đến việc dạy con lái xe."

Cố Chính Phong không khỏi bật cười, “Cháu trai, chuyện này chú ủng hộ cháu, để ba ba cháu dạy cháu đi."

Tống Chí tức giận chỉ người anh em của mình: “Cậu thật là xấu xa, cậu biết là tôi không lái được loại xe này, tôi lấy cái gì dạy? Người anh em, việc lái xe của con trai tôi đành giao cho cậu vậy, chỉ cần hắn biết lái xe trước khi nhập ngũ là được.”

Cố Chính Phong xua tay nói: "Việc này giao cho cháu gái của cậu thôi, để Kiều Nhi nhà chúng ta dạy dỗ hắn."

Tống Chí suýt chút nữa sặc nước miếng, "Cái gì? Cậu để Kiều Nhi dạy Quân Cường? Cậu thật sự dám nghĩ, để một đứa nhỏ dạy một đứa nhỏ lớn hơn, cậu không sợ xảy ra chuyện sao? Cậu là ba ba ruột của đứa nhỏ hay sao? Tôi thấy là ba dượng mới đúng?”

Cố Chính Phong xua tay nói: "Đương nhiên là thân ba ba rồi, con gái của tôi thừa khả năng dạy dỗ con trai của cậu, cậu không tin, chờ đấy, lúc về kêu Kiều nhi biểu diễn, xem có đủ tư cách cách hay không?”

"Cậu cứ qua xem chẳng phải sẽ biết sao?"