Chương 101: Phụ nữ mọi chuyện đều ổn

Cô không bỏ qua bất kỳ loại thảo dược tốt nào mà cô gặp được. Hôm nay, Giang Kiều vận khí không tồi, tìm được gốc hà thủ ô sắp thành hình, khiến cô rất phấn khích.

Vừa trồng hà thủ ô trong không gian xong, tiếng của Cố Chính Phong vang lên từ xa.

"Ba ba, con ở đây…"

Nghe được câu trả lời của con gái, Cố Chính Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi quay về, hắn liền thấy hối hận. Những con mồi đó nào so sánh được với con gái hắn.

Chỉ vì chuyện này mà Ôn Tĩnh Uyển mới có thể trách hắn, bà đã chuẩn bị cơm chờ hai ba con về, nhưng tâm tình tốt đẹp của bà lại bị chồng phá hỏng, Ôn Tĩnh Uyển rất lo lắng nên cùng theo đến để tìm kiếm con gái của mình.

Sau khi nghe tiếng lời rõ ràng của đứa nhỏ, người mẹ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Chính Phong thì lại cười nịnh nọt với vợ: “Nhìn xem, đứa bé có sao đâu, cứ hù dọa chính mình vậy.”

Tống Chí, người đi theo hỗ trợ còn rất gợi đòn: “Nếu là vợ tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu là không muốn đôi tai này nữa, cậu thật dũng cảm, một cô gái nhỏ như vậy mà dám vứt một mình trong rừng."

Cố Chính Phong nắm lấy vai Tống Chí nói: "Anh trai, anh không giúp em mà còn châm thêm lửa đốt nhà em như vậy. Em làm việc này là vì ai, chẳng lẽ kiếm thịt cho mình em ăn hay sao?"

Tống Chí nhanh chóng cầu xin sự thương xót, tay của tên này quá mạnh, khó trách, hắn có thể đánh được cả con lợn rừng to như thế.

Khi Cố Chính Phong đưa người đến đây, Giang Kiều đã hái đầy rau rừng để trên mặt đất.

Tống Chí nhìn một cách ghen tị, "Này, cháu gái, cháu thật có năng lực, chỉ với thân hình nhỏ bé này, còn có thể làm được rất nhiều việc. Nếu không, cháu sang làm con gái chú đi.”

Cố Chính Phong đá hắn một cước, "Biến đi, tôi chỉ có cô con gái này thôi, cậu dám cướp của tôi, về nhà tự sinh con gái của cậu đi."

Cố Chính Phong sai binh lính mang đi mọi thứ: "Hãy mang con lợn đến căng tin để cải thiện cơm nước của mọi người. Phần còn lại thuộc về gia đình chúng tôi."

Tống Chí mỉm cười ôm lấy người anh em tốt của mình: “Thật tốt, buổi trưa chúng ta có thể rộng bụng mà ăn tồi! Con trai, nhanh cõng con lộc đó đi đi. Thật sự có năng lưc, tôi nói này lão Cố, không đơn giản a, con gái tìm được về, cậu như có thần trợ giúp vậy.”

Cố Chính Phong trợn mắt nhìn hắn, "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Có đồ ăn nhưng vẫn không ngăn miệng cậu lại, nhanh lại đây giúp đỡ đi."

Ôn Tĩnh Uyển cầm bao tải, giúp con gái gói rau dại: "Kiều nhi, sao con hái nhiều thế? Ăn không hết được?"

Giang Kiều cười nói: "Mẹ, chúng ta ăn không xong, có thể phơi nắng làm rau khô ăn, hoặc ngâm chua, dù sao ăn cũng ngon."

Khi về đến nhà, Giang Kiều cùng những người khác đi giải quyết bữa sáng trước, để lại con nai và những việc khác cho hai ba con Tống Chí, sau đó Cố Chính Phong đưa con gái đi làm.

Hôm qua mọi người nghe được tin Cố Chính Phong đã tìm được con gái của mình, có người còn chưa gặp Giang Kiều, lúc này tên cũng nghe người cũng nhìn thấy, hắn liền ôm lấy Giang Kiều đi giới thiệu: "Con gái của tôi, gia đình vừa mới tìm được về…"

Hai ba con nhận được những lời chúc mừng của mọi người và sau đó là những lời khen, lão ba ngốc nghếch này lại bắt đầu đắc ý khoe khoang.

Giang Kiều vẫn tương đối thản nhiên. Không phải là cô ấy không cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của một số người dành cho mình, đối với những kẻ trái lương tâm, nói ra những lời khích lệ, cô thật sự cảm thấy xấu hổ thấy bọn họ.

Trong lòng chửi rủa, miệng thì rối trá nói những lời hay ý đẹp.

Cố Chính Phong không đồng ý, "Kiều nhi, con không biết điều này phải không? Con lớn lên giống mẹ của con, mẹ trước đây tựa như con như vậy, không phải rất đẹp! Con gái càng lớn càng thay đổi, con còn chưa có lớn, làm sao con gái ba ba có thể là sửu nhi được. Bây giờ con ăn uống không đầy đủ nên dinh dưỡng không theo kịp. Về sau khi càng trưởng thành, con sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn.”

Ba ba ngốc có ý tưởng của riêng mình, lý luận của hắn khiến Giang Kiều dở khóc dở cười.

Đúng vậy, con gái của hắn nhìn ngược nhìn xuôi nhìn thế nào cũng xinh đẹp. Hắn làm sao còn quan tâm người khác dùng ánh mắt gì nhìn con gái hắn như thế nào. Sự thực là bản thân con gái hắn không xấu, chỉ là con gái nhỏ của hắn chưa có lớn mà thôi.

Giang Kiều đi một đoạn, cười đến đau miệng, cuối cùng cũng đến được phòng làm việc của ba ba mình.

Trong khi Cố Chính Phong đang xử lý công việc thì Giang Kiều ngồi đọc báo.

Nhìn nội dung trên báo, Giang Kiều thật muốn mắng người, đây không phải là nói nhảm sao? Sản lượng mỗi mẫu vượt quá ngàn cân, mặt dày cũng phải có hạn độ! Làm sao có thể đạt được sản lượng như vậy, điều đó đơn giản là không hiện thực.

Nếu tình hình này tiếp tục leo thang, cô không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào? Chỉ với tin tức này, cô càng kiên định ý đồ của mình lúc trước.